Chương 29: Savage (2)

Chu Tích Tuyết đang tắm rửa.

Cô không thể chịu đựng được việc mình lại mặc chiếc váy trắng nhăn nhúm này, hơn nữa, cô đã có rất nhiều quần áo mới rồi.

Nhưng lần tắm rửa này có chút phiền phức, cô phải chú ý vết thương ở mắt cá chân, nên chỉ có thể chọn cách lau người.

Cửa phòng tắm không khóa, chỉ khép hờ, nếu người bên ngoài muốn vào thì có thể đẩy cửa bất cứ lúc nào.

Cận Dập hiện tại không có trong phòng, nên cô cần tốc chiến tốc thắng. Nếu không, lỡ như anh ta lại giống một con yêu quỷ ẩm ướt, không một tiếng động mà bước vào, thì người xấu hổ sẽ chỉ có mình cô.

Trêu chọc Cận Dập trên phương diện tình cảm thì trêu chọc, nhưng Chu Tích Tuyết rốt cuộc vẫn là một cô gái không có bất kỳ kinh nghiệm yêu đương nào, cũng chưa từng phát sinh quan hệ với người khác giới. Trong tình cảm, cô thiên về trường phái bảo thủ, mong muốn một lòng một dạ, trọn đời trọn kiếp.

Là người trưởng thành, những thứ trong phương diện này đương nhiên cô hiểu. Chu Tích Tuyết không biết Cận Dập hiện tại có nhu cầu về chuyện đó hay không, cũng không biết anh đã từng phát sinh quan hệ với người khác chưa. Nhưng chỉ cần là đàn ông bình thường, đều không thoát khỏi bản năng động vật.

Nhưng mà, định luật Murphy cuối cùng vẫn ứng nghiệm.

Cận Dập quả nhiên im lặng xuất hiện trong phòng.

Có lẽ vì không thấy bóng dáng cô trong phòng, anh liền đi về phía phòng tắm.

Bước chân anh không tiếng động, thế nên Chu Tích Tuyết hoàn toàn không nhận ra anh đã trở về phòng.

Mãi cho đến khi then cài cửa phòng tắm bị vặn, cô lập tức cảnh giác.

May mắn là, ngay khoảnh khắc cửa phòng tắm mở ra, Chu Tích Tuyết đang quay lưng về phía cửa. Cô nhanh tay nhanh mắt, kịp thời mặc vào chiếc áo ngủ lụa trắng, bao chặt lấy mình.

Từ trước đến nay ở tòa lâu đài cổ này, Chu Tích Tuyết luôn dũng cảm không sợ hãi gì. Nhưng giờ khắc này, gò má cô nóng bừng như lửa đốt, xấu hổ đến mức không biết phải làm sao.

Chỉ bởi vì, ngay lúc này bên trong chiếc áo ngủ của cô, không mặc gì cả.

Chiếc áo ngủ cổ chữ V bằng vải mỏng manh, chỉ cố định bằng một sợi dây thắt lưng ở eo. Bởi vậy, dưới ánh đèn lại ánh lên màu ngọc trai, thấp thoáng ẩn hiện.

Mịn màng, hồng hào, nhô cao, mờ ảo, quả thực nhìn không sót một chi tiết nào.

Nói cho cùng, cô vẫn chỉ là một cô gái nhỏ.

Chu Tích Tuyết nhất thời không quay đầu lại, nhưng cô vẫn có thể cảm nhận được ánh mắt phía sau cùng với hơi thở không thể bỏ qua.

Cô đương nhiên cũng không thấy, người phía sau đang đứng bình tĩnh, thậm chí còn tựa vào khung cửa một cách nhàn nhã, hai tay khoanh lại.

Cận Dập chưa từng nhìn thấy cơ thể bất kỳ người phụ nữ nào, và cũng chưa bao giờ tò mò về điều đó.

Nhưng khoảnh khắc chợt lóe lên lần này, đã khiến anh theo bản năng dừng chân lại.

Bờ vai mịn màng, vòng eo thon gọn, đôi chân dài miên man…

Thực ra anh không nhìn rõ được điều gì, nên ánh mắt anh rất thẳng thắn, không mang theo bất kỳ d*c v*ng nào. Điều duy nhất anh muốn xác nhận lúc này là, liệu băng gạc trên mắt cá chân cô có bị ướt do tắm rửa hay không.

Chu Tích Tuyết: "Anh ra ngoài!"

Cận Dập: "Quay qua đây."

Hai người gần như là đồng thanh.

Người luôn luôn không hành động theo kịch bản vốn có – Cận Dập không những không ra ngoài, mà ngược lại còn có phần giống như đang… "khiêu khích", khiến cô nghe rõ tiếng bước chân của anh.

Anh đang từng bước, từng bước đi về phía cô.

Chu Tích Tuyết cố gắng tự trấn an mình trong lòng.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!