["Tiếp tục thể hiện tình yêu của em đi."]
Lần này ôm anh lâu như vậy, trong đầu Chu Tích Tuyết bất giác muốn kéo dài khoảnh khắc này thêm chút nữa.
Bởi vì Cận Dập vẫn đứng yên không nhúc nhích, gần như như bị đóng băng tại chỗ, nên cô có thể thoải mái làm bất cứ điều gì mình muốn.
Phản ứng đờ đẫn như khúc gỗ của anh, ở một mức độ nào đó, lại có chút chạm trúng trái tim cô.
Không cần phải mặt đối mặt, Chu Tích Tuyết dường như lại càng trở nên to gan hơn một chút.
Anh cao lớn, vững chãi như một ngọn núi, gần như hoàn toàn đáp ứng mọi ảo tưởng của cô về người khác phái.
Không chỉ có gương mặt tuấn tú như bước ra từ trang sách khiến cô bị hút mắt, mà còn là dáng người gần như hoàn mỹ đến từng đường nét.
Lúc đầu, tay Chu Tích Tuyết chỉ khẽ đặt lên eo Cận Dập. Thế nhưng, cảm giác lồi lõm dưới lòng bàn tay khiến cô không kìm được mà muốn khám phá thêm.
Cô biết anh có cơ bụng, trước đây cũng từng được "mở mang tầm mắt" rồi. Lần đó do anh bị thương, cô mới có "cơ hội hiếm có" được nhìn thấy dáng người anh, thậm chí còn to gan đưa tay chạm thử.
Cảm giác mịn màng, ấm áp và căng đầy sức mạnh đó, đến tận bây giờ cô vẫn chưa quên.
Tiếc là, chỉ có đúng một lần như vậy.
Không kiềm chế được, tay Chu Tích Tuyết bắt đầu có phần nghịch ngợm.
Qua lớp áo mỏng nhẹ, lòng bàn tay cô áp lên bụng anh, như thể có thể cảm nhận được làn da bên dưới đang âm thầm vận sức, căng tràn sức sống, rõ ràng là đã qua rèn luyện cẩn thận.
Chẳng mấy chốc, Chu Tích Tuyết cảm nhận được thân hình dưới lòng bàn tay mình đang siết chặt, đặc biệt khi cô chậm rãi dò dọc theo khe rãnh, từng tấc da thịt như dây cung căng đầy.
Con người ta vốn dĩ luôn tham lam.
Dần dần, Chu Tích Tuyết bắt đầu không còn hài lòng với việc chỉ cách một lớp quần áo. Cô không phải đang trêu chọc anh, chỉ là muốn thỏa mãn khao khát của chính mình. Đồng thời, cô cũng đang âm thầm quan sát thái độ của Cận Dập.
Rất tốt, anh không hề kháng cự, điều đó càng khiến cô thêm háo hức muốn thử.
Nhịp thở trở nên hỗn loạn, tim đập dần nhanh hơn. Mỗi lần cô chạm vào, anh đều như nhất thời mất đi lý trí.
Giống như mãnh thú hung hãn, khi bị thợ săn bắn trúng, theo bản năng sẽ giãy giụa trong cơn hấp hối cho đến khi hoàn toàn tắt thở.
Dù cho sự giãy giụa ấy chỉ khiến cái c·hết đến nhanh hơn.
Giây tiếp theo, Cận Dập phản công lại Chu Tích Tuyết, động tác của anh khiến người ta có chút sợ hãi.
Anh chỉ nhẹ nhàng giữ lấy cổ tay cô, kéo cô về phía mình, như thể giành lại quyền chủ động trong một tích tắc.
Chu Tích Tuyết ngã vào tủ quần áo. Chênh lệch sức lực giữa cả hai khiến cô hoàn toàn không kịp đề phòng, cũng không còn sức phản kháng.
Thân hình cao lớn của anh lập tức phủ xuống.
Hơi thở của Cận Dập áp sát theo, nóng rực, dồn dập. Vẫn mang theo hương trái cây ngọt nhẹ khiến cô không tự chủ được mà đắm chìm.
Phản ứng của anh khiến cô cảm thấy thật thú vị.
Giống như một con mèo nhỏ bị chủ nhân chọc giận, giơ vuốt lên gầm gừ. Thế nhưng trong mắt chủ nhân, con thú cưng đang tức giận ấy lại chỉ càng thêm đáng yêu.
Chu Tích Tuyết ngồi trên tủ quần áo, vẻ mặt vô hại nhìn người đàn ông trước mặt như sắp mất kiểm soát, gọi anh: "Chồng à, anh làm em sợ đấy."
Cô cũng không trách anh thô lỗ, dù sao tất cả mọi chuyện đều là do cô gây ra.
Nhưng mà, quá tam ba bận, nếu lần sau anh còn thô lỗ như thế, cô sẽ không chạm vào anh nữa.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!