Chương 24: Should (1)

["Sao tự nhiên mua cho em……"]

Không biết đây đã là lần thứ mấy giữa hai người họ có tiếp xúc thân thể nữa rồi, Chu Tích Tuyết rõ ràng ngày càng tự nhiên hơn.

Thật ra cô rất tận hưởng cảm giác được ôm vào lòng thế này, cảm giác an toàn ấy vô cùng rõ rệt.

Có lẽ, chỉ có Cận Dập mới có thể mang lại cho cô cảm giác an toàn như vậy.

Bởi vì anh thật sự cao lớn, mạnh mẽ — chỉ cần nhẹ nhàng một cái là có thể bế bổng cô lên mà mặt không hề đổi sắc.

Giữa họ có sự chênh lệch rõ ràng về thể hình, đặc biệt là khi anh ôm cô, cứ như chỉ cần hơi dùng sức một chút là có thể nghiền nát cô trong lòng.

Bờ vai rộng, cơ ngực đầy đặn, đường nét cơ bắp rắn chắc mạnh mẽ, tạo nên một thân hình khiến người ta không thể rời mắt.

Vì thế, nếu anh thật sự muốn làm tổn thương cô thì dễ như trở bàn tay.

Nhưng ngược lại, Cận Dập dường như cũng giống cô — dần dần quen với kiểu tiếp xúc gần gũi này.

Lúc ban đầu, chỉ cần cô chạm vào một chút là anh sẽ lập tức cứng người lại, như thể chưa từng được ai đối xử dịu dàng bao giờ, mang theo sự hoài nghi, bối rối, không dám tin tưởng.

Còn bây giờ, anh rõ ràng không còn nghi ngờ nữa.

Thậm chí có thể chắc chắn rằng — anh đang tham luyến cảm giác tiếp xúc thân thể này.

Khi ôm cô, bước chân của anh chậm lại rất nhiều.

Không rõ là vì sợ không cẩn thận sẽ làm cô bị ngã, hay vì anh tham luyến cảm giác tiếp xúc tay chân thế này.

Trước tiên là đi rửa mặt.

Cận Dập bế Chu Tích Tuyết vào phòng vệ sinh. Trên mặt bàn cạnh bồn rửa tay đã có sẵn đủ loại đồ dùng của cô — bàn chải đánh răng, khăn rửa mặt dùng một lần, thậm chí còn có cả mỹ phẩm dưỡng da cơ bản.

Đối với kiểu hành động ân cần, kín đáo và đầy tinh tế này của Cận Dập, Chu Tích Tuyết không khỏi cảm thấy vừa kinh ngạc vừa hài lòng, độ thiện cảm với anh lại một lần nữa tăng lên.

Cô thật sự rất thích cái cảm giác được chăm sóc như thế này. 

Giống như mình vẫn chỉ là một đứa trẻ chưa trưởng thành, được mẹ nâng niu trong lòng bàn tay.

Cô không còn nhớ rõ đã bao lâu rồi không được ai đối xử ân cần đến vậy — người chuẩn bị cho cô đủ thứ đồ dùng sinh hoạt, còn tự tay mang đồ ăn ngon đến tận nơi.

Chỉ cần ở yên trong phòng, không cần ra ngoài, cô vẫn có thể được chăm lo một cách chu đáo.

Nghĩ vậy, ánh mắt Chu Tích Tuyết nhìn Cận Dập cũng trở nên dịu dàng hơn.

Không phải là giả vờ, cũng không phải tùy hứng đùa giỡn, mà là xuất phát từ nội tâm — thật lòng cảm thấy anh là một người rất tốt.

Chu Tích Tuyết cũng không quy hết mọi thay đổi của Cận Dập lên bản thân mình.

Thật ra, chỉ khi chính con người đó vốn đã tốt, mới có thể theo bản năng mà đáp lại thiện ý của người khác.

Giống như một chú chó thông minh trời sinh — có những chuyện chỉ cần dạy một lần, nó sẽ học được rất nhanh.

Trong lúc rửa mặt, bàn chân đang bị thương của Chu Tích Tuyết gần như không chạm đất.

Khi đánh răng, cô nhìn mình trong gương — trên người vẫn là chiếc váy trắng hôm qua, nhăn nhúm hơn cả hôm qua nữa.

Hai ngày ở trong lâu đài cổ, cô gần như không hoạt động mạnh, cũng không ra giọt mồ hôi nào, nhưng việc không được tắm rửa vẫn khiến cả người cô cảm thấy khó chịu, không thoải mái.

Nghĩ vậy, Chu Tích Tuyết nhìn sang Cận Dập trong gương.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!