Chương 23: Skilled (2)

Động tác v**t v* của Chu Tích Tuyết đột ngột dừng lại, Cận Dập như vừa bừng tỉnh khỏi giấc mộng, nhìn về phía cô, từ sâu trong cổ họng phát ra âm thanh khàn khàn:

"Không dám tiếp tục nữa sao?"

"Nếu em tiếp tục, anh có giận không?"

"Cô có thể thử xem."

Lúc này, Chu Tích Tuyết đột nhiên lại vươn một bàn tay khác. Cô đặt hai ngón trỏ lên khóe môi Cận Dập, rồi đẩy khóe môi anh lên, khiến biểu cảm trên mặt anh trông buồn cười như đang cười mà không phải cười.

Cận Dập vẫn giữ vẻ mặt không chút biểu cảm, khiến người khác không thể đoán được rốt cuộc anh đang có cảm xúc gì.

Chu Tích Tuyết chơi đủ rồi, lập tức dời ngón tay ở khóe môi anh đi.

Nhưng giây tiếp theo, đôi tay không an phận kia của cô lại quấn quanh eo anh. Cô dùng sức ôm anh, lại một lần nữa vùi mặt vào lồng ngực cứng rắn của anh.

Khe hở giữa hai người bị cái ôm mềm mại của cô lấp đầy, kín không kẽ hở.

Phảng phất như cũng đã ngắn ngủi lấp đầy một tia buồn bã trong lồng ngực anh.

"Em thử rồi đấy nhé, nhưng anh không được giận đâu đấy." Cô dụi mặt vào ngực anh, khẽ khàng thủ thỉ, "Anh cười nhiều lên sẽ đẹp trai hơn nhiều, em cũng thích hơn."

Cận Dập không nói gì, cũng không có bất kỳ hành động tiếp theo nào. Anh có thể chắc chắn một điều là máu trong người mình đang sục sôi như dung nham nóng bỏng, thiêu đốt khắp cơ thể.

Cô ấy thế mà lại không hôn anh.

Cảm giác mất mát và trống rỗng dường như quét qua cơ thể anh trong khoảnh khắc, khiến đáy mắt xanh lam của anh gợn sóng.

Anh giữ nguyên tư thế cứng đờ đó một lúc lâu, mãi cho đến khi Chu Tích Tuyết nhẹ nhàng vỗ vỗ lưng anh, dỗ dành anh nằm xuống.

Ngay lúc này đây, người trước mặt cứ như một robot cạn pin, để mặc cô muốn làm gì thì làm.

Đây là lần đầu tiên hai người họ cùng chung chăn gối, mặt đối mặt.

Tâm trạng Chu Tích Tuyết vô cùng khác lạ, tim đập hơi nhanh, cũng có chút căng thẳng. Còn Cận Dập, anh vẫn luôn nhìn cô với vẻ mặt không chút biểu cảm, đôi mắt xanh biếc kia sâu thẳm như đại dương, dường như muốn cuốn cô vào dòng chảy xa bờ ấy.

Bị Cận Dập nhìn chằm chằm một cách trắng trợn như vậy, tim Chu Tích Tuyết không khỏi đập nhanh hơn, không dám nhìn thẳng vào mắt anh nữa.

"Ngủ đi, muộn rồi." Cô tự mình nhắm mắt lại.

Hơi thở nóng bỏng bên cạnh, một người đàn ông bằng xương bằng thịt nằm cạnh cô, xa lạ, kỳ quặc.

Chu Tích Tuyết đã cố gắng hết sức để phớt lờ sự tồn tại của anh, nhưng cái cảm giác bị nhìn chằm chằm đó vẫn mãnh liệt.

Một lúc lâu sau, Chu Tích Tuyết không hề buồn ngủ lại mở mắt ra, dáng vẻ có chút lén lút.

Cô nghĩ Cận Dập chắc đã ngủ rồi, không ngờ, vừa mở mắt ra lại lần nữa đối diện với đôi mắt anh. Ngay lập tức có cảm giác quen thuộc như đang làm chuyện xấu bị bắt quả tang, theo bản năng cắn c*n m** d***.

Anh cứ thế nhìn chằm chằm cô, mắt không chớp lấy một lần.

Cũng vì vậy, anh thấy rất rõ — đôi môi bị chính cô cắn đến sưng đỏ, ửng hồng cả lên.

Dần dần, ánh mắt anh trở nên âm trầm, ẩm ướt lạnh lẽo, như một trận mưa phùn dai dẳng không dứt, khiến người ta cảm thấy nghẹt thở.

Chu Tích Tuyết đơn giản đưa tay ra che mắt anh lại, giọng nói nhẹ nhàng mang theo chút mềm mỏng xen lẫn ép buộc.

"Anh cũng nhắm mắt lại mà ngủ đi… Anh cứ nhìn em như vậy, em không ngủ nổi đâu."

Đợi một lúc.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!