Không biết đã qua bao lâu, khi Chu Tích Tuyết nửa mơ nửa tỉnh chuẩn bị xoay người, dường như cô đang bị thứ gì đó ghì lại, không thể cử động. Cảm giác này hơi giống "bóng đè", nhưng lần này không phải đè lên cơ thể cô, mà là đè lên cái chân trái đang bị thương của cô.
"Ưm…"
Chu Tích Tuyết cuối cùng cũng tỉnh hẳn.
Lúc này, cô đang bị một bóng đen ngược sáng bao phủ, như thể trước mắt đang đứng một con ác quỷ đáng sợ.
Cô nheo mắt, cố gắng nhìn rõ.
"Cận Dập?"
Chu Tích Tuyết cử động chân mình, cuối cùng cũng hiểu ra cảm giác bị ghì lại trong lúc ngủ là từ đâu, bởi vì Cận Dập đang nắm lấy mắt cá chân trái của cô.
Đêm khuya thanh vắng, bàn tay to lớn của anh nhẹ nhàng bao bọc lấy chân cô, khẽ cau mày.
"Vỡ rồi." Giọng anh lạnh lẽo khàn khàn.
Chu Tích Tuyết không hiểu thế nào, liền nhìn theo ánh mắt Cận Dập về phía chỗ mình bị bỏng. Cái mụn nước lớn ban đầu sưng phồng lên đã bị vỡ do cô ngủ không chú ý. Chất lỏng từ mụn nước chảy ra, để lại một vệt ẩm ướt trên ga trải giường.
Chu Tích Tuyết theo bản năng giật giật chân mình, muốn nhìn vết thương rõ hơn một chút, không ngờ bị Cận Dập ngăn lại: "Đừng động."
Biểu cảm của anh nghiêm túc, giọng điệu bình thản.
Cô lập tức ngoan ngoãn.
Cơn đau ở trên người mình, Chu Tích Tuyết không thể không ngoan ngoãn. Hơn nữa, cô vừa mới ngủ dậy nên còn hơi ngơ ngác, thành ra căn bản không nghĩ nhiều tại sao Cận Dập lại xuất hiện ở đây vào giờ này.
Đương nhiên, đây vốn là phòng của Cận Dập, anh ta ra vào tự do mà.
Cận Dập quay người đi lấy hộp thuốc, khi trở lại vẫn khuỵu gối nửa ngồi xổm trước mặt cô. Động tác của anh nhanh chóng và dứt khoát, lấy ra nước muối sinh lý vô khuẩn chuẩn bị rửa vết thương hở.
Ban đầu, Chu Tích Tuyết không hề nhận ra tính nghiêm trọng của vấn đề. Nhưng khi nước muối sinh lý chạm vào vết thương, cô đau đến mức hít ngược một hơi.
"Đau…" Cô theo bản năng nắm lấy cổ tay anh, như đang tìm kiếm một nơi nương tựa, khẽ xích lại gần anh, co chân lại.
Động tác của Cận Dập cũng khựng lại theo động tác của Chu Tích Tuyết, anh liếc nhìn bàn tay cô đang nắm trên cổ tay mình, rồi lại nhìn khuôn mặt nhăn nhó của cô.
"Nhịn đi." Giọng anh so với trước đó bình thản hơn, có vẻ dịu dàng hơn vài phần.
Chu Tích Tuyết khẽ cắn môi, bàn tay nắm lấy tay Cận Dập không buông ra, hơn nữa còn vô thức nắm chặt hơn vì động tác của anh. Rất nhanh, trên cổ tay anh đã xuất hiện những vệt đỏ do móng tay cô cào phải.
Cận Dập đặt chai nước muối sinh lý xuống, đưa tay nhẹ nhàng nắm lấy chân cô.
Chân thật nhỏ, một bàn tay anh có thể ôm trọn.
Khoảnh khắc chân mình bị bàn tay Cận Dập bao bọc, Chu Tích Tuyết gần như giật mình.
Cô theo bản năng muốn rụt chân lại, nhưng cuối cùng không thắng nổi sức lực của anh.
"Anh có thể nhẹ hơn một chút không?"
"Ừ."
Cận Dập dùng tăm bông y tế chấm povidone đã pha loãng, sau đó nhẹ nhàng lau sạch vùng da xung quanh vết thương hở.
Chu Tích Tuyết cảm thấy bớt đau hơn, nên cũng dần dần buông lỏng tay.
Trong căn phòng yên tĩnh, họ không đối thoại, nhưng bầu không khí lại ấm áp hơn bất cứ lúc nào, còn xen lẫn một chút mập mờ.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!