Chương 18: Service (1)

[Đôi môi của cô, dường như còn….]

Nhạy cảm, đa nghi, mâu thuẫn, và tâm trạng thất thường.

Cận Dập quả thực là minh chứng hoàn hảo cho một kẻ điên.

Nhưng Chu Tích Tuyết bỗng lóe lên một tia sáng trong đầu, dường như cô đã đoán được nguyên nhân khiến anh khác thường.

Chẳng lẽ anh ta cho rằng việc cô bị thương là do những lời nguyền nực cười kia sao?

Đúng là như vậy rồi.

Anh ta luôn kiêng kỵ gas, dường như sợ sẽ xảy ra tai nạn gì đó, rồi liên lụy đến những người lại gần anh ta.

Ngàn vạn lần không ngờ, Chu Tích Tuyết vẫn bị thương.

Rõ ràng, tất cả những điều này đều do cô tự mình bất cẩn gây ra.

Chu Tích Tuyết không phải "cuồng ăn khổ", nhưng lúc này cô cũng có chút tức giận. Không chỉ tức giận, cô còn có một chút tủi thân, hơn nữa chân vốn đã bị thương, cô liền mượn cơ hội này để xả hết những muộn phiền trong khoảng thời gian qua.

Là một người bình thường thì sẽ có cảm xúc, nên khi buồn khổ hãy cứ khóc thật lớn, chứ đừng kìm nén cảm xúc của mình.

Nhưng cô đã kìm nén đủ lâu rồi.

Chu Tích Tuyết khóc, khóc như hoa lê dính hạt mưa, khóc đến tê tâm liệt phế, khóc đến thở hổn hển, khóc đến Cận Dập cuối cùng không thể cười nổi nữa.

Cận Dập không chỉ không cười nổi, mà còn có chút luống cuống tay chân, mày nhíu chặt.

Anh chưa từng xử lý tình huống khó giải quyết như thế này.

Tiếng khóc thút thít khiến anh phiền lòng, càng làm anh rối như tơ vò.

Nước mắt lăn dài trên má giống như những viên bi thủy tinh, anh thậm chí theo bản năng muốn đưa tay ra hứng.

Chu Tích Tuyết tiếp tục khóc, thút thít, vừa nức nở vừa run rẩy.

Dường như, chỉ cần khóc thêm nữa, cô sẽ thiếu oxy mà ngất đi.

Đơn giản, Cận Dập một tay bịt miệng cô lại.

Giống như lần trước cô bịt miệng anh khi anh lải nhải, thế giới trở nên yên tĩnh.

Bị bịt miệng, Chu Tích Tuyết mắt đỏ hoe nhìn Cận Dập, vẻ mặt đầy tủi thân.

Vừa hay, cô cũng khóc mệt rồi

"Ô u ô.."

Chu Tích Tuyết cũng không chịu yếu thế, nắm lấy tay Cận Dập, há miệng cắn mạnh một miếng vào hõm giữa ngón cái và ngón trỏ của anh, để lại một vòng dấu răng đều tăm tắp.

Cận Dập không hề nao núng, như thể không cảm thấy đau đớn, thậm chí còn không nhíu mày một chút nào.

Chu Tích Tuyết hít hít mũi, giận dỗi nhìn anh: "Được rồi, bây giờ thì hòa nhau nhé."

"Hòa nhau cái gì?"

"Để em nói cho anh biết, không phải chỉ có mỗi mình anh bị nguyền rủa đâu. Hồi nhỏ em cũng từng bị người ta nguyền rủa đấy, vậy có phải những người đến gần em cũng sẽ trở nên bất hạnh không?" Đôi mắt Chu Tích Tuyết đỏ hoe, chóp mũi cũng đỏ ửng, cái miệng nhỏ nhắn đóng mở liên tục, "Anh nói xem, chúng ta có phải là một cặp trời sinh không?"

Cặp trời sinh?

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!