Sáng nay khi Chu Tích Tuyết vẽ tranh, trong đầu cô tràn ngập khuôn mặt của Cận Dập.
Ngay cả chính cô cũng không nhận ra, mình lại có thể nhắm mắt mà phác họa rõ ràng hình dáng anh, không sai một chút nào.
Chu Tích Tuyết từ nhỏ đã bộc lộ năng khiếu nhất định trong hội họa, nhưng không nhiều lắm.
Khi mẹ cô còn sống, bà đã sắp xếp thời gian một tuần của cô kín mít: học thuật cưỡi ngựa, chơi mã cầu*, luyện dương cầm, golf, học tiếng Anh, hội họa…
(*Chơi đánh bóng trên lưng ngựa)
Trên thực tế, Chu Tích Tuyết căn bản không thích học những thứ đó, vì từng không cẩn thận ngã từ trên lưng ngựa xuống, nên cô không thích cưỡi ngựa, càng không cần nói đến mã cầu. Luyện dương cầm quá mỏi ngón tay, hơn nữa cảm âm của cô cũng không tốt. Học tiếng Anh thì không quá khó, cô sẽ tự nói chuyện, bên cạnh còn có gia sư tiếng Anh một kèm một.
Mẹ cô khi đó luôn ôm Chu Tích Tuyết và nói với vẻ bất đắc dĩ: "Nhóc lười, sao con chẳng giống mẹ con chút nào vậy? Mẹ con hồi nhỏ thích học lắm đó!"
Chu Tích Tuyết không hứng thú với các môn thể thao, nhưng lại thích yên tĩnh ngồi đó vẽ tranh. Từ những nét bút đơn giản ban đầu, đến màu nước, tranh sơn dầu, rồi đến bây giờ là bản vẽ kỹ thuật số, cô cũng coi như không ngừng tiến bộ và học hỏi theo sự phát triển của công nghệ.
Chẳng qua, kể từ khi mẹ cô qua đời, không còn ai ép Chu Tích Tuyết phải học nữa.
Thậm chí, ngay cả chuyện cô muốn đi nước ngoài du học cũng bị Chu Hàn Phi cố ý gạt đi.
Chuyện cũ khiến Chu Tích Tuyết thở dài trong lòng.
Khi cô lại nhìn khuôn mặt với đường nét hoàn hảo của Cận Dập, tâm trạng cô vui vẻ hơn rất nhiều.
Có nghiên cứu chứng minh, việc phụ nữ ngắm nhìn những người đàn ông đẹp trai vài phút mỗi ngày không chỉ giúp ích cho sức khỏe thể chất và tinh thần, mà còn có thể k*ch th*ch tiết hormone hạnh phúc, kéo dài tuổi thọ, v.v. Tóm lại, lợi ích rất nhiều.
Hiện tại cô nhìn anh ở cự ly gần, có một cảm giác không chân thực như thể nhân vật trong cuốn sách của mình đã bước ra đời thực.
Có lẽ ánh mắt của Chu Tích Tuyết quá thẳng thừng, đến mức ảnh hưởng đến thao tác của Cận Dập.
Cô nhận thấy động tác của anh rõ ràng có chút mất tự nhiên, liền nhắc nhở: "Cẩn thận, đừng để bị thương tay nhé."
Cận Dập nghe vậy ngẩng đầu nhìn cô, đôi mắt xanh lam khẽ động đậy, muốn nói lại thôi.
Chu Tích Tuyết chợt nhớ ra điều gì đó, liền hỏi anh:
"Anh thường xuyên đi săn à? Vậy lần sau có thể dẫn em theo được không? Em cũng muốn thử một lần."
Nói xong câu đó, cô cũng chẳng mong đợi gì, không hy vọng anh sẽ thật sự trả lời. Trong khoảnh khắc, cô có cảm giác cả người anh bỗng trở nên trống rỗng, như thể linh hồn vừa tạm rời khỏi thân xác.
Ai ngờ, Cận Dập lại nhàn nhạt đáp một tiếng:
"Ừm."
Chu Tích Tuyết sững người, không dám tin vào tai mình, còn tưởng là mình nghe nhầm.
Cô quay sang nhìn anh lần nữa, phát hiện nét mặt anh so với lúc trước có phần sinh động hơn một chút. Môi hồng khẽ mím lại, yết hầu khẽ chuyển động.
"Wow, anh thật sự đồng ý rồi à!" Cô nghiêng đầu nhìn anh, vừa mừng vừa phấn khích.
"Vậy em sẽ mong chờ lắm luôn!"
Sự mong đợi, vốn dĩ đã là một dạng áp lực ngọt ngào.
Chu Tích Tuyết dùng sự dịu dàng và tinh tế của mình để nhẹ nhàng chế ngự sự lạnh lùng của anh.
Lúc này, Cận Dập mở miệng, không quên lạnh lùng dội cho cô một gáo nước mát:
"Tốt nhất cô đừng mong đợi quá nhiều."
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!