Chương 13: Skin hunger

[…Sau khi bị hôn tới…]

Người đàn ông hỉ nộ vô thường này, rõ ràng giây trước còn mang vẻ mặt "thuận theo" ăn cơm cùng cô, giây tiếp theo đã lộ ra vẻ mặt hung ác dữ tợn. Cứ như thể cô dám bước ra khỏi lâu đài cổ nửa bước, thì chờ đợi cô chỉ có một con đường chết.

Có ý gì đây?

Anh ta lẽ nào không cho cô ra ngoài?

Anh ta muốn giam cầm cô ở đây sao?

Sự thay đổi đột ngột của Cận Dập là điều Chu Tích Tuyết không lường trước được. Cô không thể nắm bắt được cảm xúc của anh, chỉ có thể lặng lẽ nhìn anh, muốn cố gắng giải mã thâm ý từ đôi mắt xanh không mấy thân thiện ấy.

Thế nhưng, cô chỉ cảm nhận được một thứ áp lực khó tả từ anh. Và nơi đây là một nhà tù vô hình, cô một khi đã bước vào thì không cách nào thoát ra được nữa.

Cận Dập hiển nhiên không có ý định giải đáp hay giải thích thắc mắc cho cô. Anh đặt bộ đồ ăn xuống, đứng dậy.

Trong vẻ mặt mờ mịt và thận trọng của Chu Tích Tuyết, Cận Dập không quay đầu lại mà rời khỏi phòng ăn. Vẫn là dáng vẻ xuất quỷ nhập thần, đi lại không tiếng động kia, rất nhanh đã không còn bóng dáng.

Phòng ăn trống rỗng chỉ còn lại một mình Chu Tích Tuyết.

Cũng giống như những lần trước, Cận Dập rời đi rồi không quay lại nữa.

Trời đã về đêm, ánh đèn lờ mờ trong lâu đài cổ tự tạo nên một bầu không khí quái dị. Nếu là ngày đầu tiên đến đây, Chu Tích Tuyết còn chưa thích nghi, nhưng giờ thì cô đã coi như "cá gặp nước" rồi.

Chu Tích Tuyết ăn xong bữa tối của mình, tiện tay dọn dẹp bát đũa. Mặc dù Renee nói những chuyện như này cứ để người làm lo, nhưng dù sao cô cũng rảnh rỗi.

Cũng đúng lúc này, cô phát hiện Cận Dập thế mà đã ăn sạch phần đồ ăn cô làm cho anh lúc nãy.

Cửa sổ bếp mở rộng, một luồng gió lạnh buốt tràn vào, làm cánh cửa lớn kêu "kẽo kẹt kẽo kẹt". Cùng lúc đó, cách đó không xa đột nhiên truyền đến tiếng chim hót không rõ tên. Nghe thoáng qua, những âm thanh quỷ dị này đan xen vào nhau, giống như nhạc nền tạo không khí trong phim kinh dị, khiến người ta cảm thấy sởn gai ốc.

Sau khi làm xong việc, Chu Tích Tuyết ăn không ngồi rồi dựa vào cửa sổ, nhìn màn đêm sâu không thấy đáy, ngẩn ngơ một lúc lâu.

Cô vẫn luôn thích ở một mình, lại thêm tính cách gan dạ, nên trong những đêm quỷ dị như thế này cũng hoàn toàn không hề sợ hãi. Chẳng qua thật khó tin là hôm nay cô lại cảm thấy một chút cô đơn.

Mặc dù Chu Tích Tuyết có tâm lý vững vàng hơn phần lớn mọi người, nhưng một mình ở nơi đất khách quê người, lại còn phải đối mặt với người chồng mới cưới ẩm ẩm ương ương kia, cố gắng dò xét cảm xúc của anh ta, thì khó tránh khỏi sẽ có một chút cảm giác bất lực.

Nhưng ai có thể nói cho cô biết, giờ đây cô nên làm thế nào đây?

Không biết qua bao lâu, trong lòng Chu Tích Tuyết dường như đã bật một cơ chế phòng vệ. Cô nhanh chóng thoát ra khỏi cảm giác bất lực này, đứng ở góc độ của người ngoài cuộc để nhìn nhận bản thân vừa rồi, rồi tự an ủi mình.

Sau khi ăn no, Chu Tích Tuyết cảm thấy có chút lười biếng và uể oải. Cô đầu tiên trở về phòng mình định nghỉ ngơi, nhưng khi nhìn thấy chiếc ghế sofa kia, cô do dự một lát, rồi nhấc bước đi về phía phòng Cận Dập.

Phòng của họ không quá xa nhau. Cô ở tầng hai, anh ở tầng ba.

Những người hầu ở đây đều sống ở tầng một, có phòng riêng dành cho người hầu, ở một góc xa.

Phòng của Cận Dập cần đi lên bằng cầu thang xoắn ốc, và trên tầng đó chỉ có một mình anh ở.

Khi Chu Tích Tuyết đẩy cửa phòng Cận Dập, cô không thấy bóng dáng anh. Cô chậm rãi rảo bước đến đứng bên giường ngủ.

Chiếc giường gỗ đặc này được làm từ gỗ tử đàn vô cùng quý báu. Bốn trụ đứng và xà ngang cong tạo thành kiến trúc mái nhọn phong cách Gothic. Tấm ván đầu giường được chạm khắc những hoa văn phù điêu không rõ tên. Trên giường trải một tấm chiếu làm từ da trâu đã được đánh bóng bằng sáp ong, hiện rõ những đường vân da tự nhiên, có tác dụng hút ẩm và tản nhiệt.

Tất cả những điều này khiến chiếc giường toát lên vẻ cao quý của nó.

Nhưng rất nhanh, sự chú ý của Chu Tích Tuyết bị thu hút bởi một viên kẹo đặt cạnh gối nằm. Giấy gói kẹo óng ánh dưới ánh đèn, phản xạ ra ánh sáng đủ màu.

Cô gần như cầm lấy viên kẹo đó theo bản năng, không khỏi có chút bất ngờ.

Quả nhiên, Cận Dập thật sự có thói quen ăn kẹo!

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!