["Chồng ơi, chồng à, chồngg."]
Quả nhiên, vẻ mặt Cận Dập tối sầm khó lường. Anh ta nhíu mày, đôi mắt xanh lam đầy sát khí nhìn chằm chằm Chu Tích Tuyết, cứ như thể bất cứ lúc nào cũng có thể giáng cho cô một đòn chí mạng.
Nếu là người hầu trong tòa lâu đài cổ, khi nhìn thấy vẻ mặt âm tình bất định này của anh ta, có lẽ đã sợ đến mức không dám hé răng.
Simmons từng nói, Cận Dập là người bị nguyền rủa, phàm là người tiếp cận anh ta đều sẽ gặp tai ương.
Nhưng Chu Tích Tuyết mới không tin mấy chuyện ma quỷ nhảm nhí này.
Nếu nguyền rủa mà hữu dụng thì quốc gia này còn cần pháp luật làm gì.
Vì vậy, mọi người đều rất sợ Cận Dập, nhưng Chu Tích Tuyết lại không cảm thấy anh ta đáng sợ. Không chỉ thế, cô ngược lại còn muốn thử xem sao.
Chu Tích Tuyết cười khúc khích nhìn Cận Dập, tiếng này trong trẻo hơn tiếng kia: "Chồng ơi, chồng à, chồngg."
Một lần lạ, hai lần quen, đến lần thứ ba thì người xấu hổ sẽ là người khác.
Cận Dập rốt cuộc không thể nhịn được nữa, tiến lên một tay che miệng Chu Tích Tuyết lại.
Hành động này không khỏi kéo gần khoảng cách giữa hai người, cô lại lần nữa ngửi thấy mùi kẹo thoang thoảng trên người anh ta.
Bàn tay thô ráp v**t v* gương mặt mềm mại, tinh tế.
Gương mặt cô thậm chí còn không lớn bằng bàn tay anh.
Chỉ cần bàn tay anh ta dịch xuống thêm vài tấc, là có thể nhẹ nhàng bóp chặt yết hầu cô.
Anh ta không phải chưa từng làm những chuyện tương tự.
Tất cả động vật có vú trên thế giới này đều cần hô hấp qua phổi, chỉ cần bịt kín khí quản ở cổ, đợi một khoảng thời gian nhất định, sinh vật thiếu oxy sẽ từ từ tử vong.
Và không có ngoại lệ, trong lúc đó, bản năng cầu sinh của chúng sẽ khiến chúng không ngừng giãy giụa. Nhưng trước mặt kẻ săn mồi hùng mạnh, càng giãy giụa, càng tiêu hao thể lực, chỉ càng đẩy nhanh tốc độ tử vong.
Chu Tích Tuyết chớp đôi mắt to tròn long lanh nhìn Cận Dập, nhưng lại không giãy giụa, chỉ ngoan ngoãn nhìn anh ta. Dù sao thì, ngoài việc luôn mang vẻ hung thần ác sát, anh ta cũng chưa từng gây ra bất kỳ tổn hại thực chất nào cho cô.
Không chỉ vậy, Chu Tích Tuyết còn có thể rõ ràng cảm nhận được lòng bàn tay Cận Dập ấm hơn bất kỳ lúc nào trước đây.
Người đàn ông lạnh lùng như băng này dường như cuối cùng cũng không còn như một khối thi thể nữa, mà đang dần dần sinh ra hơi ấm.
Không biết có phải ảo giác không, nhưng Chu Tích Tuyết cảm thấy trên gò má trắng trẻo của Cận Dập có chút ửng đỏ. Cảnh tượng ấy khiến anh trông giống như một quả đào mật vừa chín, tươi mới mọng nước, ngọt ngào khó cưỡng.
Thế là cô đánh liều, nắm lấy ngón út của anh, vừa nhìn thẳng vào mắt anh, vừa khẽ gỡ bàn tay anh ra khỏi miệng mình.
Ánh mắt cô nhìn anh cũng hoàn toàn không thể gọi là ngây thơ trong sáng. Nhiều người vẫn nói cô sinh ra với đôi mắt hồ ly, quyến rũ mà linh động. Cô mà muốn thì có thể là một bông hoa trắng ngây ngô vô hại, mà cũng có thể trở thành một con hồ ly nhỏ mê hoặc lòng người.
Toàn bộ quá trình diễn ra hết sức suôn sẻ, cô dễ dàng gỡ bỏ sự kìm hãm mà anh áp đặt lên mình.
Thấy Cận Dập không nói gì, Chu Tích Tuyết không ngần ngại đổ thêm dầu vào lửa.
Cô nhẹ nhàng kiễng chân, hơi thở ấm áp lướt qua cổ anh, dáng vẻ vô hại hỏi:
"Chồng à, không phải là anh đang xấu hổ đấy chứ?"
Cận Dập nín thở, vẫn im lặng, không phải là anh không hiểu cô đang cố tình khích tướng.
Xem ra cô đúng là kiểu người chưa thấy quan tài chưa đổ lệ.
"Nếu anh không phản đối, vậy em coi như anh đã đồng ý rồi nhé!" Chu Tích Tuyết vừa nói vừa xoay người rời khỏi phòng, tà váy nghịch ngợm vẽ ra một đường cong mềm mại, không cho Cận Dập có cơ hội lên tiếng phản bác.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!