Chu Tích Tuyết đã ở tầng hầm suốt nửa tháng, đó thực sự là một cuộc sống thiên đường, cô không hề muốn đi ra ngoài nữa.
Cô muốn vẽ tranh, Cận Dập tìm dụng cụ hội họa cho cô, cô hoàn toàn có thể ngồi vẽ cả ngày, tận hưởng niềm vui.
Cô muốn xem phim truyền hình, liền ngồi trên ghế sofa và mở máy chiếu lên, cày liền hai ngày hai đêm một bộ phim cổ trang dài hơn 50 tập, càng xem càng cuốn.
Nếu cô muốn chơi với Tiểu Sid, không gian gần một nghìn mét vuông của tầng hầm cũng đủ để cô dắt chó đi dạo.
Nếu cô hứng lên muốn nấu ăn, cô cũng có thể làm một bữa cơm nhà ngon miệng cho Cận Dập…
Tóm lại, nơi này thật sự không thiếu thứ gì. So với biệt thự ở trung tâm thành phố thì cũng tương đương, chỉ là địa điểm đã chuyển xuống tầng hầm.
Trong nửa tháng này, Cố Ninh Duyệt có liên lạc với Chu Tích Tuyết, rủ cô đi chơi, nhưng đều bị cô khéo léo từ chối. Cô thực sự rất thích cảm giác thoải mái khi ở nhà, vừa có thể nằm lăn lóc khắp nơi, lại vừa có chồng ở bên.
Cuối cùng, chính Cận Dập lại là người lo lắng cho sức khỏe của Chu Tích Tuyết, dự định bế cô ra ngoài phơi nắng.
"Để tổng hợp cái gì vitamin ấy nhỉ?"
"Để tổng hợp vitamin D."
Những lời này Cận Dập đã nói với Chu Tích Tuyết vô số lần, nhưng cô vẫn không nhớ.
Nhưng không sao cả, anh vẫn sẽ cẩn thận ghi lại các chỉ số sức khỏe của cô, đảm bảo cô luôn khỏe mạnh.
"Nhưng mà, em không muốn ra ngoài đâu," Chu Tích Tuyết lười biếng cuộn mình trong chăn, đẩy trách nhiệm cho anh. "Đêm qua anh không biết kiềm chế, em mệt lắm rồi, mặc kệ đó, em phải nghỉ ngơi, em muốn ngủ."
Lý do này quá gượng ép, Cận Dập không dễ dàng bị lừa.
Mặc dù anh đúng là không kiềm chế thật, nhưng cơ bản cô không hề tốn chút sức lực nào.
Cận Dập nhanh chóng quay người rời đi, dường như không còn ép buộc cô nữa.
Nhưng sau khi bị đánh thức, Chu Tích Tuyết cũng không còn buồn ngủ nữa. Cô lấy điện thoại ra xem giờ, lúc đó là 8 giờ sáng.
Gần đây, Cận Dập thường ra ngoài vào ban ngày, khoảng ba bốn tiếng sau sẽ trở về. Chu Tích Tuyết không có ý kiến gì về việc này, cô nghĩ rằng dù tình cảm có khăng khít đến đâu, mỗi người cũng cần có không gian riêng, không làm phiền lẫn nhau. Giống như khi cô vẽ tranh hay xem phim, anh cũng sẽ bận rộn với công việc của mình.
Chu Tích Tuyết lấy điện thoại ra lướt một lúc, bất ngờ đọc được tin tức về công ty công nghệ Neuro Nexus.
Công ty này ban đầu do vợ chồng "Song K" kiểm soát, nhưng một thời gian trước, hai người họ bị cảnh sát bắt giữ vì bị tình nghi liên quan đến tội cố ý g·iết người, ngay lập tức gây chấn động lớn. Cổ phiếu của Neuro Nexus cũng vì thế mà sụt giảm không ít.
Chu Tích Tuyết xem chuyện náo nhiệt, phấn khích vỗ tay reo hò!
Đúng là ác giả ác báo, không phải không báo, chỉ là chưa đến lúc.
Có tin đồn từ giới truyền thông cho rằng tân tổng giám đốc của công ty Neuro Nexus sẽ sớm đến và tổ chức một buổi họp báo.
Chu Tích Tuyết định hỏi Cận Dập có biết tin tức gì không, vừa ngẩng đầu lên, cô phát hiện người đàn ông này không biết từ lúc nào đã mặc một bộ vest thẳng thớm.
Cô tập trung nhìn, nhất thời có chút ngỡ ngàng.
Đây là lần đầu tiên Chu Tích Tuyết thấy Cận Dập mặc vest, cô không khỏi bị vẻ ngoài của anh làm cho choáng ngợp.
Dáng người anh cao ráo, mặc quần áo thì nhìn gầy, nhưng cởi ra lại rắn chắc, bờ vai rộng lớn. Bộ vest được may đo thủ công ôm sát đường cong cơ thể, tôn lên vóc dáng thon dài của anh một cách hoàn hảo, từng cử chỉ đều toát ra một vẻ gợi cảm đầy cuốn hút.
Anh như thể một nhân vật bước ra từ truyện tranh, với ngũ quan tinh xảo và đường nét cơ thể hoàn hảo, toát ra một sức hấp dẫn khó tả.
Chu Tích Tuyết một cách không biết xấu hổ nuốt nước miếng.
Vừa nãy cô còn oán trách Cận Dập không biết kiềm chế, nhưng thực tế, nếu không có sự đồng ý của cô, anh sẽ không bao giờ ép buộc.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!