[Vị hôn thê của tôi?]
Khi Chu Tích Tuyết tỉnh lại, máy bay vừa hay hạ cánh xuống nước Z vào lúc 19 giờ theo giờ địa phương.
Tác dụng phụ của thuốc quá mạnh, dù đã hơn hai mươi tiếng trôi qua, cô vẫn cảm thấy choáng váng. Cứ như thể trong cơ thể bị đổ quá liều caffein, đầu nặng chân nhẹ.
Ngoài ra còn có hai vệ sĩ vạm vỡ, một trái một phải, vững như bàn thạch canh chừng cô, khiến cô khó lòng thoát được.
Suốt chặng đường, Chu Tích Tuyết không khóc không làm loạn. Cô bình tĩnh lạ thường bước xuống máy bay, rồi lên xe, không muốn tiêu hao quá nhiều thể lực.
Cô đã không ăn gì hơn hai mươi tiếng, trong suốt thời gian đó chỉ uống một ít đồ uống chức năng.
Nhưng rất nhanh, cuộc gọi video bất ngờ từ Chu Hàn Phi khiến Chu Tích Tuyết vốn đang đói cồn cào thiếu chút nữa nôn khan.
"Chúc mừng cô em gái yêu quý của tôi sắp gả cho lão quỷ nhé."
Ở đầu dây video call bên kia, mái tóc vuốt ngược của Chu Hàn Phi bóng loáng, tay kẹp điếu xì gà. Giọng điệu cà lơ phất phơ của anh ta cứ như thể não bộ bị lắc tung sau đó phát điên một cách khó hiểu: "Có điều xém là quên nói cho mày biết, nghe nói vị hôn phu của mày không chỉ là một kẻ điên có khuyết tật nhân cách nghiêm trọng, mà còn có xu hướng bạo lực nữa đấy."
Chu Hàn Phi nói không sai, Chu Tích Tuyết chuẩn bị kết hôn, và đây cũng là lý do cô bị cưỡng ép đưa đến đất nước xa lạ này.
Thế nhưng, Chu Tích Tuyết không hề có quyền lựa chọn cho cuộc hôn nhân này. Cô biết rất ít về vị hôn phu lai Tây này của mình, ngay cả lần đến nước Z này cũng là trong tình trạng không tỉnh táo mà bị cưỡng chế đưa lên máy bay.
Chu Tích Tuyết không biểu cảm nhìn Chu Hàn Phi trong màn hình một giây, sau đó phun nước bọt vào anh ta.
"Phì!"
Đáng tiếc, nước miếng chỉ có thể phun lên màn hình điện thoại di động.
Chu Hàn Phi cười phá lên: "Cô em gái yêu quý của tôi ơi, chỉ mong mày sau này vẫn kiên cường như vậy. Mày không phải vẫn luôn muốn rời khỏi Chu gia sao? Gả đi rồi mày sẽ không còn liên quan gì đến Chu gia nữa, cho dù có ch*t ở bên ngoài thì đó cũng là chuyện của riêng mày thôi."
Chu Tích Tuyết lười nhìn vẻ mặt ghê tởm của Chu Hàn Phi thêm nữa, cô một tay ném điện thoại của vệ sĩ ra ngoài cửa sổ xe. Hành động này khiến cô bị mắng một trận, nhưng cô chẳng bận tâm.
Không ai hay biết rằng, hai năm trước Chu Tích Tuyết đã cố gắng hết sức để thi đỗ vào Học viện Mỹ thuật của một trường đại học ở nước Z. Cô cứ ngỡ mình có thể tung cánh bay cao, rời xa Chu gia. Thế nhưng, bất hạnh thay, giấy báo trúng tuyển của cô đã bị anh kế Chu Hàn Phi xé nát ngay trước mặt.
Số phận trớ trêu.
Chu Tích Tuyết chưa từng nghĩ, vòng đi vòng lại, giờ đây cô lại đặt chân đến đất nước này theo một cách thức như thế.
Đây cũng là lần đầu tiên cô ra nước ngoài kể từ khi trưởng thành.Một giờ sau, chiếc xe ổn định rời khỏi nội thành với những tòa nhà cao tầng san sát, tiến vào vùng ngoại ô thưa thớt dân cư.
Nước Z là một quốc gia phát triển ở Tây Âu sử dụng tiếng Anh trong giao tiếp, cách Cảng Thành nơi Chu Tích Tuyết sinh sống hơn mười ngàn kilomet đường chim bay, và đến nay vẫn duy trì chế độ quân chủ.
Quốc gia này nổi tiếng với sự hoang sơ. Xe càng chạy tới trước, càng dễ bắt gặp những hàng cây xanh ngắt, vươn cao.
Bóng đêm chuyển động ngoài cửa sổ xe như nước mực đặc quánh, thỉnh thoảng ánh đèn đường lướt qua, chiếu xuống khuôn mặt tái nhợt của Chu Tích Tuyết một vệt sáng thoáng qua. Hệ thống thông gió đưa không khí mang hơi thở sương sớm của vùng ngoại ô vào khoang xe, nhưng vẫn không thể xua tan sự tĩnh mịch đang đọng lại quanh cô. Cổ tay mảnh khảnh của cô đặt trên tay vịn ghế da thật, có thể nhìn rõ những mạch máu màu xanh nhạt dưới làn da.
Chu Tích Tuyết lặng lẽ nhìn ra ngoài cửa sổ, cả người như con rối bị rút hết dây cót, không giãy giụa, cũng chẳng phản kháng. Rốt cuộc, cô chỉ là một thân yếu đuối, lại thiếu máu, thể trạng hư nhược, căn bản không thể thoát khỏi bàn tay của những vệ sĩ được huấn luyện bài bản kia.
Mọi chuyện đã không còn đường cứu vãn, chi bằng nghĩ theo hướng tích cực hơn, dù sao thì việc gì cũng có nhiều khía cạnh.
Tuy rằng cô bị ép buộc ra nước ngoài để gả cho một người đàn ông chưa từng gặp mặt, thậm chí còn được gọi là "kẻ điên", nhưng ít ra cô đã thật sự rời khỏi thành phố mà mình chán ghét, rời xa những con người đáng ghê tởm kia.
Ít nhất, sau này cô sẽ không cần bị nhốt vào phòng tối, không cần sống hèn mọn, cũng chẳng cần chịu khinh nhục nữa.
Chu Tích Tuyết thầm tính toán, cứ đi một bước tính một bước vậy.
Không lâu sau, một tòa lâu đài cổ kính hiện ra không xa, và chiếc xe cuối cùng cũng dừng lại.
Chắc hẳn đã đến nơi.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!