Chương 93: Gười của tôi

Trung học Nhất Sư họp lớp, luôn có một ước định thành truyền thống, đó chính là dán danh sách cựu học sinh được xác nhận trở lại trường cạnh bảng tin trường, để khách mời làm quen nhau.

Mà danh sách ở bên, là "bảng vàng" và "bảng đen" nổi tiếng của Trung học Nhất Sư.

Không giống với bảng vàng và bảng đen bình thường đều đưa danh sách học sinh đạt thành tích hoặc vi phạm trong tháng lên, bảng vàng và bảng đen trong ngày hội trường sẽ đem thành tích lẫn vi phạm của học sinh trong danh sách cựu học sinh trở về hiển thị riêng.

Mà những thành tích lẫn vi phạm đó, đều đã được thời gian gột rửa ý nghĩa ban đầu. Càng mang lại cho mọi người, vẫn là đoạn ký ức về năm tháng vĩnh viễn không thể quay lại.

Chẳng qua dù là thành tích hay vi phạm đây không còn là hào quang lời khen tiếng chê năm ấy nữa, trong ngày hội trước đây, bảng vàng có thể cần tăng thêm một chút, nhưng bảng đen luôn chỉ có một và ít thông tin.

__________ nhưng, lần này hiểu nhiên là ngoại lệ.

Nhìn nguyên một bảng đem rậm rạp chữ viết, thời điểm tuyệt đại đa số đều lấy ba chữ "Văn Dục Phong" mở đầu, các cựu học sinh về thăm không thể không nghĩ như vậy.

Lúc này đây, những cựu học sinh cách khoá 37 khá xa, cùng hoàn toàn không cần người khác "phổ cập kiến thức", liền mơ hồ có thể từ "chiến tích vĩ đại" tràn đầy trên bảng đen nhìn ra năm đó phong thái của cậu đàn em này.

"Cậu đàn em này được nha.", một người đàn ông hơi lớn tuổi chỉ chỉ vào bảng đen, tiếp sau lại dời về phía bảng vàng, anh cười nói: "Một năm rưỡi trước đó cơ bản là thường trú ở bảng đen, một năm rưỡi sau đó trực tiếp chinh chiến ở chiến trường bảng vàng? Thật đáng tiếc tôi không học cùng loại người này một lần, bằng không cũng có thể gần gũi quan sát một chút... cũng không biết cậu đàn em này bây giờ ra sao rồi..."

Người này nói khiến không ít người có mặt xung quanh hưởng ứng, có người phụ nữ tư dung tinh xảo cổ trắng dậm phấn môi đỏ gợi cười.

"Tôi khoá ba mươi lăm, khối mười hai chúng tôi lúc ấy, toàn khối đều biết một cậu chàng, nhìn vô cùng đẹp trai, đánh nhau đặc biệt tàn nhẫn_______ thời gian rảnh chạy tới sân bóng rổ xem nam sinh kia chơi bóng đều là hoạt động giải toả áp lực của chúng tôi."

Sau khi người này bắt đầu, nhóm bạn cùng trường đứng trước bảng thông báo liền bắt đầu sôi nổi giao lưu bản thân từng nghe nói hoặc chính mắt gặp qua sự tích của đại ca này.

Thẳng tới trong đám đông không biết ai nói thầm_________

"Dán ở đây, vậy nói lên lần này cậu ta cũng tới. Nghe nói trước kia nhiều lần gửi thư mời cho cậu ta, cũng chưa từng lộ mặt qua..."

"... Vừa rồi hình như tôi nhìn thấy cậu ta."

Có người mới gia nhập cuộc thảo luận tiếp lời: "Ngay dưới gốc Hoè lớn cạnh trường, mặc đồng phục, bên cạnh còn đi cùng một cô gái vô cùng xinh đẹp."

Vừa nghe lời này, tinh thần của tất cả mọi người đền phấn chấn cả lên....................

Tần Tình và Văn Dục Phong đang ở cổng trường dựa theo thư mời đưa trước đó, nhận được thông tin về địa điểm họp mặt của học sinh khoá 37, hướng dãy phòng học phía Tây Nam mà đi.

Mới đầu đi một đoạn còn xem là bình thường, càng về sau, Tần Tình càng cảm thấy cổ quái.

Cô nhích lại gần về phía Văn Dục Phong______

"Anh có cảm thấy không, rất nhiều người đang nhìn chúng ta?"

"..."

Văn Dục Phong không nói chuyện, mi mắt nhướng lên, ánh mắt hơi lạnh quét nửa vòng quanh người.

Tần Tình có thể chú ý tới tình hình, anh tự nhiên đã sớm phát hiện ra.

Hơn nữa dựa vào quan sát trước đó, Văn Dục Phong lúc này ước chừng đã phán đoán ra được những người đem ánh mắt đó qua đây, tựa hồ đều là từ cùng một hướng đi tới.

Văn Dục Phong giương mắt về phía xa, cuối tầm mắt là bảng thông báo bên cạnh bức tượng của Trung học Nhất Sư tượng trưng cho tinh thần chăm chỉ học tập.

Như nghĩ tới cái gì, ánh mắt Văn Dục Phong hơi loé.

Anh rũ mắt, tiêu điểm trở lại trên người cô gái nhỏ bên cạnh: "Anh có khả năng có chút việc, phải đi xử lý một chút."

"..."

Tần Tình chớp mắt, theo đó bừng tỉnh: "Em tới nơi tập hợp trước?"

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!