Khi Tần Tình cùng Văn Dục Phong chờ ở trạm xe bus, bên cạnh đã có một bà lão đang ngồi, thoạt nhìn tuổi cũng xấp xỉ với bà nội Tần, khuôn mặt cũng rất có tinh thần.
Chẳng qua khi bắt đầu hai người nắm tay ở điểm giao thông công cộng, người này liền vài giây đều liếc nhìn bên này một cái.
Tần suất càng nhiều, giữa mày của bà lão kia liền nhíu lại.
Lúc đầu Tần Tình chưa phát hiện, thẳng tới sau khi lơ đãng đối diện với bà lão, cô mới có chút hậu tri hậu giác lôi kéo Văn Dục Phong.
"Bà lão kia... có phải giống như đang trừng chúng ta không?"
"Ừ.", Văn Dục Phong nhìn cũng không nhìn nghiêng đầu hướng về bà lão ở phía sau, cười nhẹ đáp: "Trừng mắt hồi lâu, em mới phát hiện?"
"...", Tần Tình có chút không hiểu được: "Có phải chúng ta chắn tầm nhìn của bà ấy?"
Văn Dục Phong rũ mắt nhìn hướng Tần Tình, ý cười đáy mắt như chạm vào ánh ban mai, nông sâu lênh đênh.
"... Không phải. Em muốn biết đáp án?"
"Nếu em không muốn biết, hỏi anh làm gì?"
Văn Dục Phong gật đầu tán thành: "Em quay qua một chút, anh nói cho em biết."
Tần Tình không nghi ngờ anh, quay về phía Văn Dục Phong một chút, khoảng cách giữa hai người vốn không lớn, lúc này cơ hồ thu lại bằng không.
Ý cười nơi đáy mắt của Văn Dục Phong càng đậm, ngay sau đó anh bỗng xoay nửa thân trên của mình giữ lấy cằm cô gái hôn một cái.
Tần Tình ngây ngốc.
Chờ tới khi cô lấy lại tinh thần, Văn Dục Phong đã lui lại về chỗ.
"... Văn Dục Phong.", ngữ khí Tần Tình bất đắc dĩ, ánh mắt cũng bất đắc dĩ: "Anh không thể chú ý tới người xung quanh sao?"
Môi mỏng của Văn Dục Phong hơi nhếch lên.
"Không phải em muốn biết đáp án sao? Anh nói cho em đáp án mà thôi."
Được Văn Dục Phong nhắc nhở, Tần Tình cũng liền phát hiện, ánh mắt của bà lão phía sau trừng bản thân và Văn Dục Phong, lúc này đã sắp thay đổi.
Suy nghĩ trong ba giây, Tần Tình mơ hồ đoán được nguyên nhân.
Cô cúi đầu nhìn một thân đồng phục của mình, lại nhìn đồng phục của Văn Dục Phong, cả hai đã không e dè mà đan mười ngón tay vào nhau.
___________
À, thì ra không chú ý tới người xunh quanh là bọn họ sao?
Đúng lúc này, hai người muốn nhân xe bus từ xa mà lại đây.
Tần Tình vừa chuẩn bị kéo Văn Dục Phong đi trước một bước, liền nghe thấy tiếng thở dài không nặng không nhẹ của bà lão ở phía sau, đứng lên đi về phía trước.
"Lũ trẻ bây giờ..."
Âm thanh người già mang theo chút phương ngôn của Thanh Thành, hận sắt không thành thép liếc nhìn qua đây một cái, càng làm Tần Tình thiếu chút nữa nhịn không được cười rộ lên.
Theo nguyên tắc giữ lễ độ với người già, Tần Tình và Văn Dục Phong đều tự giác lui qua một bên, chờ bà lão lên xe trước, bọn họ mới trước sau theo vào.
Kiểu cách của đồng phục Trung học Nhất Sư khéo léo đẹp đẽ, từ già tới nhỏ của Thanh Thành không người nào không nhận ra đồng phục Nhất Sư.
Vì vậy cặp đôi trẻ lên xe cũng chưa buông tay ra, nhất thời liền thu hút ánh mắt toàn khoang xe.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!