Thời điểm vào giữa tháng 7, Tần Tình bị cuộc gọi của Trác An Khả lôi ra ngoài.
Đến quán cafe ngồi còn chưa ấm ghế, hai thư mời màu đỏ từ Trác An Khả phía đối diện đẩy qua đây.
Tần Tình mới vừa vào đã kinh ngạc không ít, mắt hạnh hơi mở to: "An Khả, cậu muốn kết hôn?"
"... Hả?"
Trác An Khả cũng ngây ngốc một chút, sau đó mới phản ứng lại, dở khóc dở cười.
"Kết hôn gì chứ, làm ơn đó Tần đại tiểu thư của tớ ơi________ cậu xem kỹ đi, cậu cho rằng tớ gọi cậu tới gấp là đưa thiệp cưới à?
Lúc này Tần Tình cũng đã hiểu rõ bản thân đang làm trò hoang đường gì, ngượng ngùng liếc nhìn Trác An Khả một cái, đem hai thiệp mời màu đỏ trên bàn kia cầm lên.
Thư mời tinh xảo được Tần Tình mở ra, tầm mắt của cô nhanh chóng liếc nhìn dòng chữ nhỏ phía trên, rồi hơi giật mình ngước mắt nhìn.
"Hội trường Trung học Nhất Sư?"
Trác An Khả gật đầu: "Đúng đúng đúng, trước đó không phải tớ đã nói qua với cậu cùng đàn anh Văn rồi sao? Cậu không nhớ rõ?"
"Có chút ấn tượng...", Tần Tình hơi nhíu mày: "Chẳng qua tớ với cái này cũng không quá hứng thú."
"Cậu không có hứng thú, đàn anh Văn có hứng thú nha.", Trác An Khả chớp chớp mắt ái muội nhìn Tần Tình.
Tần Tình trả lại cô ấy một ánh mắt "ngây thơ vô tội".
Trác An Khả chào thua: "... Cậu và học trưởng Văn nói thế nào cũng là đàn anh đàn chị ưu tú khoá ba mươi bảy, hai người tới nay vẫn còn là nhân vật phong vân lưu truyền truyền thuyết ở Nhất Trung, muốn biết tình hình bây giờ của các cậu, thật không ít đâu."
Tần Tình nhíu mày: "Bọn họ muốn biết, chúng tớ phải tới sao?"
"Cậu hiểu lầm ý tớ rồi.", Trác An Khả bất đắc dĩ nhìn cô, chỉ có thể nói rõ ràng: "Nói thế này, hội trường năm trước, vẫn còn có người nghe được tình hình hiện tại của cậu, còn là từ người bạn lớp dự bị Đại học khoa tự nhiên của các cậu... hình như tên Lâm, Lâm cái gì Thao ấy..."
"_________là Lâm Văn Thao?"
Tần Tình có chút ngạc nhiên hỏi.
"À đúng_____ chính là cái tên này!", Trác An Khả một tay đập bàn, chẳng qua ngay sau đó trên gương mặt tươi cười liền nhăn nhó: "Không đúng... tốt nghiệp cấp ba đã bao năm rồi? Làm sao cậu vẫn còn nhớ rõ ràng như vậy? Cậu với người đó thực sự là quen biết cũ à?"
Nhắc tới cái này, trên mặt Tần Tình trước đó vẫn cò cảm xúc kinh ngạc đã sớm biến mất không chút dư thừa.
"Không hẳn, chỉ gặp qua cậu ta vài lần, trao đổi qua vài đề bài... cậu ta học toán lý hoá không tồi, chẳng qua nhân phẩm tàm tạm."
Lúc này đến lượt Trác An Khả kinh ngạc.
__________
Quen biết Tần Tình nhiều năm như vậy, đây vẫn là lần đầu tiên cô ấy nghe lời đánh giá về một người nào đó từ miệng Tần Tình_______ đương nhiên, Văn Dục Phong tất nhiên là ngoại lệ.
Hơn nữa, đánh giá này còn không phải là tích cực.
Trác An Khả lập tức hứng thú, lòng hóng hớt càng nhảy lên bùm bụp.
"Nói xem, nhân phẩm cậu ta không tốt thế nào?"
"Không có gì.", Tần Tình rũ mắt, che khuất con ngươi xẹt qua tia không vui: "Chỉ là cậu ta ở nơi rất nhiều người nói mấy lời không tốt với Văn Dục Phong."
"... Giảng đạo lý, thời học sinh ấy, ở sau lưng khen Văn Dục Phong tốt mới là hiếm thấy nhỉ?"
Tần Tình không trả lời.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!