Chương 8: Tìm Được Em Rồi

Nghe giọng điệu lười biếng kia dường như gần kề bên tai, chất giọng từ tính nhả ra từng chữ nickname của cô, Tần Tình chỉ cảm thấy hai bên má sắp bốc cháy, trên thang máy kín gió càng khiến người ta khó thở hơn.

Mà cái loại cảm giác này lại có sức tồn tại mãnh liệt, khiến người ta không thể bỏ qua được, càng nghe Tần Tình càng muốn áp xuống cảm xúc xấu hổ đan xen cùng buồn bực cuồn cuộn trong lòng xuống.

Một giây trước khi mọi cảm xúc chuẩn bị bộc phát, cửa thang máy "đing" một tiếng mở ra.

Không khí trong lành tràn vào, Tần Tình hít sâu một hơi, đại não lập tức trở nên tỏ tường.

"Anh tránh xa em ra...!"

Trên hai má cô gái nhỏ vẫn còn nhuộm một quầng ửng hồng, giọng nói nhẹ nhàng.

Sau khi dứt lời vẫn có chút không tự tin, cô cầm lấy ba túi rác nhỏ trong tay, bằng dáng vóc nhỏ bé mà dễ dàng trượt ra khỏi người nam sinh bên cạnh.

Động tác so với lần đầu gặp gỡ nhanh nhẹn hơn nhiều.

Văn Dục Phong hiển nhiên có chút bất ngờ, đợi khi cậu quay sang nhìn theo, bóng lưng của cô gái đã ở bên ngoài.

Qua vài giây, nam sinh đứng yên cười nhẹ, nghiêng mắt.

________

Lần này đúng là chịu nghe lời rồi.

Chỉ đáng tiếc...!

Đôi môi mỏng của Văn Dục Phong hơi câu lên, cảm xúc thâm thúy cùng chút tham lam lóe lên trong đáy mắt đen láy.

Cậu dựa lưng vào tay vịn kim loại của cầu thang, nhìn về phía cánh cửa đang dần khép lại trước mặt, khóe môi cong lên càng lộ ra vẻ không che giấu được.

Chỉ đáng tiếc, đã quá muộn................!

Lúc Tần Tình trở về chung cư, trong lòng cô vô cùng căng thẳng, chỉ là đợi sau khi cô cẩn thận từng ly từng tý đi trên đường, đến khi về đến cửa nhà vẫn không có "khó khăn nguy hiểm" gì, tâm tình cô lại trở nên nhẹ nhàng khó hiểu.

"Điềm Điềm, cháu còn không thay giày đi, vào ăn sáng, sao lại đứng ngây ra đó?"

Bà Tần đi ngang qua hỏi Tần Tình, nụ cười khó hiểu.

"..."

Bỗng nhiên bị điểm danh, Tần Tình giật mình, sau đó mới hồi thần lại.

"Vâng, cháu qua ngay đây."

Cô cắn môi dưới, lắc đầu như muốn rũ bỏ mớ suy nghĩ lộn xộn.

Khi Tần Tình cúi đầu thay giày, mũi liền ngửi thấy một hương vị quen thuộc, cô suy nghĩ một lúc mắt liền sáng rỡ lên.

"Bà, bà hấp há cảo [1] phải không?"

[1] Há cảo: trong bản raw tác giả để là bánh thủy tinh (), khi tớ dùng tên này để search thì ra thông tin và hình món há cảo.

Nhhưng khi tìm bằng từ há cảo thì tên Trung của nó là và trong thông tin về món này lại không hề xuất hiện cái tên -_-, lấy tên bánh tác giả dùng dịch ra, tức "bánh thủy tinh" đi tra lại tra ra số ít trong đó là thông tin và hình ảnh về một món bánh có dạng hình ống bên ngoài trong suốt như thủy tinh bên trong là nhân khoai môn hoặc sầu riêng; còn lại là thông tin, hình ảnh về nồi, bình,...! bằng thủy tinh.

Nên cuối cùng tớ thiệt sự không biết bánh thủy tinh của tác giả là bánh gì.

Nhưng có thể chắc chắn một điều, bánh thủy tinh trong suốt mà tớ tìm không thể đem đi hấp được.

Bà Tần sắp xếp mâm đồ ăn trong bếp, nghe xong lời Tần Tình, nhịn không được mà ló đầu ra cười cười

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!