Chương 6: Đấu Trường Tổng Hợp

Một tháng cuối cùng trong cuộc sống Trung học cơ sở của Tần Tình, dưới con mắt cảm khái phức tạp của bạn bè và giáo viên đã lặng lẽ trôi qua.

Thuận lợi vượt qua kỳ kiểm tra đầu vào do trường Trung học Nhất Sư ra đề, Tần Tình đạt ưu thế tuyệt đối với điểm số cách biệt người đứng thứ 2 tới 21 điểm, bẻ xuống cành Nguyệt quế trong kỳ kiểm tra lớn sau cùng.

Thanh danh vốn đã có trong những lần kiểm tra từ trước tới nay lại càng thêm nổi bật khắp trường Trung học cơ sở, thậm chí không ít học sinh Trung học phổ thông cũng nghe nói đến sự tích "tiểu tài nữ" này.

Chỉ là kì nghỉ hè của Tần Tình cũng sẽ không vì thanh danh hay thành tích vượt trội mà trở nên nhẹ nhõm.

Ngược lại, khi hầu hết các học sinh được vui chơi sau thời gian học hành vất vả, Tần Tình đã được mẹ mình là Lê Tịnh Hà sắp xếp cho bắt đầu học chương trình mới.

Trong một tháng cuối cùng của lớp 9, Tần Tình đã học xong Số học và Vật lý của lớp 10 rồi.

Những môn còn lại chủ yếu ghi nhớ một số trọng điểm, tuy độ khó không cao nhưng lượng kiến thức cũng không ít; vì vậy, hai tháng nghỉ hè sau kỳ thi đầu vào, Tần Tình dùng một tháng rưỡi hoàn thành toàn bộ việc học lớp 10.

Mắt thấy thời điểm phải đi học còn chưa đầy nửa tháng, Tần Tình vốn tưởng rằng kỳ nghỉ hè vui vẻ của mình không còn hi vọng nào nữa, ai ngờ nhờ vào sự xuất hiện của anh họ Tần Hạo mà bỗng le lói vài tia sáng bình minh.

"Ra ngoài chơi?"

Đôi mày được vẽ tỉ mỉ của Lê Tịnh Hà cau lại, suy nghĩ một hồi bà lắc đầu: "Không, thím không đồng ý."

"..."

Tần Tình đứng phía sau Tần Hạo ánh mắt tối sầm lại

Tần Hạo mặt không đổi sắc, nụ cười vẫn tươi tắn như cũ: "Thím à, cháu biết thím đang lo lắng điều gì, còn không phải là do Tiểu Tình mới học xong lớp 10 lại sắp tới kì thi vượt cấp nên thím sợ trạng thái em ấy bị ảnh hưởng!"

Lê Tịnh Hà liếc cậu một cái: "Đã biết rồi mà cháu còn rủ em gái cháu ra ngoài? Lỡ như không đạt được kết quả cao vậy hơn một tháng học vừa rồi của nó đều uổng phí cả!"

"Không phải cháu có ý gì đâu nhưng thím à, thím quá không tin tưởng em gái Tiểu Tình của cháu rồi!"

Tần Hạo liếc nhìn Tần Tình cười một cái, ra dấu "trấn an", sau đó quay lại: "Chỉ số IQ của Tần Tình thím còn không rõ sao? Chẳng qua là chương trình học lớp 10 thôi, đã hơn một tháng rồi, sao có thể còn có vấn đề gì chứ?"

Lê Tịnh Hà đang định nói, Tần Hạo lại cười cười, nói thêm mấy câu.

"Hơn nữa, càng là lúc này thì càng nên để Tiểu Tình ra ngoài giải sầu mới đúng.

Thím tin cháu đi, tuy thành tích của cháu không tốt như Tiểu Tình đâu có ảnh hưởng đúng không? Cháu muốn nói, cổ ngữ có câu: Văn Vũ chi đạo, quý tại nhất trương nhất trương [1], việc học cũng tương tự đạo lý này! Từ Trung học cơ sở đến Trung học phổ thông, vừa kết thúc lớp 9 đã trực tiếp học chương trình lớp 10, thông qua kiểm tra học tiếp lớp 11, đây giống như dây cung liên tục bị căng ra vậy, không có cơ hội thả lỏng nào thì làm sao có thể không đứt?"

[1] Văn võ chi đạo, quý tại nhất trương nhất trương: có nguồn gốc từ Lễ ký

- Tiểu Đới Lễ ký

- Tạp ký hạ do Khổng Tử biên soạn.

Nguyên văn câu nói của Khổng Tử là:

"Trương nhi bất trương, Văn Vũ phất năng dã;

Trương nhi bất trương, Văn Vũ phất vi dã;

Nhất trương nhất trương, Văn Vũ chi đạo dã."

Đây là phương pháp Văn vương, Vũ vương của nhà Chu trị quốc.

Đại ý lời của Khổng Tử là: kéo dây cung thật chặt mà không bị chùng, đây là điều mà Văn vương Vũ vương không làm được.

Ngược lại, Văn vương, Vũ vương không muốn như vậy.

Đôi khi căng thẳng, đôi khi thư thái; làm việc, nghỉ ngơi, vừa khoan hồng lại vừa nghiêm khắc.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!