Chương 49: Điềm Điềm và kẹo ngọt

"Là em để!"

Cô gái nhỏ cầm ly nước ấm đứng trước mặt Văn Dục Phong, có chút không biết làm sao mà nhìn vào phong thư trên mặt bàn.

"..."

Ánh mắt Văn Dục Phong nhìn Tần Tình trầm xuống..... "Cậu bây giờ chẳng qua dựa vào cái gọi là "lửa gần rơm lâu ngày cũng bén" mới thân cận lâu dài với cô ấy như vậy, nhưng khoảng cách giữa hai người, là "lửa gần rơm lâu ngày cũng bén" là có thể lấp đầy được sao?"....... "Thừa nhận đi Văn Dục Phong, cậu và cô ấy trước nay đều không phải người trong cùng một giới, tôi thật sự nghĩ không ra, rốt cuộc tại sao cậu lại một hai phải quấn lấy cô ấy?"....... "Chờ sau khi Văn

- Lý phân ban, lấy thành tích của cô ấy, tất nhiên sẽ vào lớp dự bị Đại học ban Khoa học tự nhiên_________ tôi sẽ ở đó chờ cô ấy, cậu có thể sao? Thật sự sau đó, khoảng cách giữa hai người sẽ lớn đến đâu?"...

Những lời nói này của Lâm Văn Thao vẫn còn phảng phất bên tai, Văn Dục Phong liếc mắt nhìn Tần Tình một cái thật sâu, xoay người về vị trí.

Chuông vào lớp ở phía sau cậu vang lên.

Tần Tình do dự một hồi, cũng vội vàng đi tới.

"... Đây là một nữ sinh cấp hai đưa tới."

Sau khi trở lại chỗ ngồi, Tần Tình do dự nhìn về phía Văn Dục Phong ngồi bên cạnh, góc nghiêng thanh tuấn của nam sinh lúc này có chút ý cười sắc bén, thấy thế nào cũng là bộ dạng có chút tức giận.

"Sau khi cậu ấy đưa cho em lập tức chạy mất, cho nên..."

Văn Dục Phong rũ mắt xuống, ngón trỏ và ngón giữa thon dài kẹp phong thư mỏng màu hồng, phất phơ trong không trung.

Sau đó cậu mới hơi nheo mắt lại, xoay người sang chỗ khác.

"Em biết đây là cái gì không?"

Tần Tình suy nghĩ về phong thư kia trong 2 giây, mới nhăn cái mũi nhỏ lại, không xác định hỏi: "... Thư tình?"

"..."

Văn Dục Phong thiếu chút nữa bị bộ dạng vô hại của cô gái nhỏ làm tức giận đến sốc hông.

"Em ngay cả cảm giác gì cũng không có?"

Lúc này đôi mi tinh tế của Tần Tình nhíu lại: "Cảm giác gì?"

"...", ánh mắt Văn Dục Phong dữ tợn chớp mắt một cái, sau đó cậu bỗng nhiên cúi người đè ép, phong thư trong tay bay phạch bên bàn của cô gái nhỏ.

Cùng lúc này, tay trái của cậu chống lên vách tường phía sau Tần Tình.

Tần Tình kinh ngạc ngửa ra sau, chờ lấy lại tinh thần, đã bị nam sinh vây vào giữa vách tường và ngực cậu.

Trong phòng học nghe thấy động tĩnh ở phía bàn cuối, sôi nổi chuyển dời tầm mắt cẩn thận nhìn trộm. Chẳng qua sau khi vừa nhìn thấy động tác tư thế của hai người, mọi người không hẹn mà cùng rụt cổ quay đầu lại.

_______ Tuy rằng bọn họ rất muốn xem náo nhiệt, nhưng vẫn phải bảo toàn mạng sống lên trên hết.

"Bây giờ thì sao?", khoé môi nam sinh giương lên, nụ cười này mang theo hơi thở nguy hiểm Tần Tình không quen thuộc.

Cậu áp gần về phía trước: "Bây giờ có cảm giác gì?"

"..."

Bàn tay bên cạnh Tần Tình sớm đã nắm chặt lại.

Cô ngừng thở không chớp mắt nhìn chằm chằm vào nam sinh gần trong gang tấc, không biết bởi vì khoảng cách hay do nín thở, trên gương mặt trắng nhợt nổi lên chút đỏ.

"Văn Dục Phong, đây là phòng học, anh, anh không thể như vậy."

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!