Sau khi chuyện vỗ tay chấm dứt, tiết Toán rốt cuộc đã có thể chính thức bắt đầu.
Tuy nói Tần Tình chuyển đến bàn cuối gần một tuần, nhưng cô và Văn Dục Phong chính thức ngồi học chung với nhau, ngược lại là lần đầu tiên.
Trải qua hơn nửa tiết quan sát, Văn Dục Phong liền phát hiện, bạn học nhỏ của cậu sở dĩ thành tích ưu tú như vậy, đại khái thật là công lao của chỉ số IQ.
_________
Ít nhất trong một tiết Toán này, có một nửa thời gian thoạt nhìn đều là Tần Tình ngồi phát ngốc.
Trong lớp, Thẩm Lương cho học sinh một quãng nghỉ ngơi, dùng để thư giản bộ não căng thẳng trước đó. An tĩnh trong phòng học cũng không còn nữa, Văn Dục Phong liền đè thấp người về phía Tần Tình.
Thanh âm của nam sinh đè thấp, mang theo chút cười như không cười.
"Tại sao không nghe giảng?"
"..."
Tần Tình ngây ngốc quay mặt sang, không rõ bản thân đã che giấu như vậy, làm sao Văn Dục Phong lại phát hiện.
Văn Dục Phong tựa như nhìn ra sự khó hiểu của cô, ý cười càng đậm thêm ba phần: "Tuy rằng em vẫn luôn nhìn về phía trước, nhưng ánh mắt là trống rỗng."
_________ dáng vẻ như một con thỏ ngồi xổm đợi cậu lại vồ...... Thì ra là bị phát hiện như vậy.
Tần Tình chẹp miệng, chậm chạp mở miệng nhỏ giọng.
"Thầy Thẩm giảng... quá chậm."
Cô suy nghĩ: "Em cũng rất muốn tập trung lực chú ý, chỉ là em biết thầy ấy sau đó sẽ giảng cái gì, nếu thầy ấy giảng chậm, em sẽ không tự giác mà thất thần."
"..."
Nhìn những biểu tình lơ đãng đó của cô gái nhỏ, yết hầu của Văn Dục Phong lên xuống.
Qua một lúc lâu, cậu mới dời tầm mắt đi, cười khổ.
Làm sao sẽ có loại tồn tại mỗi giờ mỗi phút đều có thể khiến cậu khiên chiến tự chủ đã từng tự cho là kiêu ngạo?
"... Anh cười cái gì?"
Tần Tình khó hiểu hỏi, theo đó như phản ứng qua, gương mặt nhỏ xinh đẹp hơi bạnh ra, biểu tình cũng có chút nghiêm túc.
"Thầy Thẩm đang giảng bài thi anh cũng chưa làm, anh không thể cùng em thất thần."
"Thầy ấy giảng, anh nghe không vào."
"...", cô gái nhỏ nghe vậy nhíu mày: "Vậy không được, nghe giảng bài rất quan trọng."
"Không sao!", nam sinh nghiêng mặt với Tần Tình, thấp giọng cười khẽ.
Qua hai giây, cậu mới không nhanh không chậm quay mặt lại, đôi mắt híp lại: "Không phải anh còn có em sao... cô giáo nhỏ?"
Tần Tình chậm rãi chớp mắt.
"Cô giáo nhỏ", "bạn học nhỏ"... khi người này gọi cô, tựa hồ luôn thích thêm một từ "nhỏ" để hình dung.
"... Em không nhỏ.", Tần Tình bỗng dưng mở miệng.
Không đợi Văn Dục Phong tiếp lời cô, cô đã nói một câu tiếp:
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!