Chương 45: Tán thưởng

Mãi cho đến rất nhiều năm sau này, người khác hỏi Tần Tình, một màn không thể nào quên được trong cuộc đời cậu là dáng vẻ gì. Tần Tình cũng sẽ không cầm lòng được mà nhớ tới ngày này.

Ở một quán bar bình thường như vậy, ánh đèn mập mờ, bên ngoài có thể nhìn thấy được, hỗn loạn ầm ĩ như đến từ một thế giới khác, mà con ngươi của cô chỉ tràn ngập một bóng người này, vậy mà trong cõi trời đất này chỉ còn lại cô và người trước mắt.

Đây là lần đầu tiên cô chân chính hiểu được từ "kinh diễm" này.

__________

Không nhiều lời, chỉ một câu "xin em" áp lực lại khắc chế vậy là đủ rồi.

Trong rất nhiều năm sau đó khi cô miêu tả lại cảnh tượng này cho người bạn đã đưa ra vấn đề này, người bạn sau khi cảm khái thật lâu không nhịn được mà cảm thán: "Nếu ở thời niên thiếu tớ cũng trải qua một đoạn kinh diễm như cậu, vậy đây nhất định cũng sẽ trở thành cảnh tượng khó quên nhất trong đời tớ________ đến tám mươi tuổi tớ còn có thể khoe với cháu trai cháu gái của mình."

Nhưng lúc đó Tần Tình chỉ điềm tĩnh cười, lắc đầu: "Đáng tiếc, đây không phải là cảnh tương khó quên nhất."

Người bạn kinh ngạc: "Đây còn không phải?"

"Một màn đó ở vài giây kia quả thực có thể gọi là "khó quên nhất cuôc đời,...", Tần Tình cười đến mặt mày hơi cog, mơ hồ còn mang theo mềm mại vô hại: "Đáng tiếc, chỉ là sau khi nói ra câu kia, anh ấy liền lăn ra sô

- pha ngủ đến bất tỉnh nhân sự."

Người bạn: "..."

Qua một hồi lâu, biểu tình của người bạn khó có thể tự khống chế mới giãy giụa hỏi: "Sau đó... thì sao?"

"Sau đó à... sau đó anh ấy được đưa trở về nhà."

Tần Tình nhìn về phía xa, không khỏi nhẹ nhàng hạ mắt.................

"Cẩn thận_____ đúng, từ từ thôi____"

Dọc đường của Giải trí Phong Hoa một chiếc xe màu đen dừng lại. Kiều An cùng người khác đem Văn Dục Phong đang ngủ đỡ vào trong xe, sau đó mới thở ra hơi thở thật dài lại nhẹ nhàng, quay lại nhìn về hai cô gái nhỏ đứng ở phía sau.

Ánh mắt của Kiều An không dấu vết mà đem một thân ảnh nhỏ xinh trong đó đánh giá một lần, trong lòng cười khổ, bước qua.

"Tôi là Kiều An, Kiều trong "kiều mộc" (cây cao to), An trong "an tĩnh". Tôi và Dục ca làm bạn với nhau hai năm, chỉ là hôm nay quả thật là lần đầu tiên nhìn thấy vị bạn học [1] này, không quá quen thuộc, không biết nên xưng hô như thế nào với bạn?"

[1] Trong bản raw, Kiều An gọi Tần Tình là tiểu thư/ Tần tiểu thư. Nếu để "tiểu thư" có vẻ quá trang trọng và không thích hợp với địa vị của Tần Tình cho lắm. Còn nếu trans theo Trung văn hiện đại, dịch thành "cô"/ "cô Tần" thì cách gọi này không phù hợp với độ tuổi của Tần Tình. Nếu tớ hay bằng chữ "bạn"/ "bạn học" vừa đủ lịch sự cũng như khách sáo, cùng phù hợp với độ tuổi của người được gọi

- Tần Tình.

"...", lần đầu tiên bị người khác xưng hô đứng đắn như vậy, thần sắc của Tần Tình có chút mất tự nhiên, chẳng qua rất nhanh cô liền tiếp lời: "Tôi là Tần Tình, Tần trong "Tần Hán", Tình trong "tình thiên"."

"À, thì ra là bạn học Tần."

Kiều An cười gật đầu, hai lòng bàn tay cọ xát vào nhau, mày hơi chau lại, tươi cười bất biến.

"Tôi thấy bạn học Tần và Dục ca hình như quen biết? Không biết hai người là..."

Lời nói chưa hết, Tần Tình cũng đã hiểu rõ ý tứ của đối phương.

"... Bạn cùng lớp."

Nếu trước hôm nay, Tần Tình đại khái có thể nói hợp tình hợp lý, chỉ là lúc này vừa mở miệng, cô không nhịn được mà nhớ tới tình huống trước đó.

Vừa nhớ tới, gương mặt Tần Tình hơi nóng, không khỏi chột dạ mà bổ sung: "À... bạn cùng bàn vừa mới chuyển tới."

Nghe được câu phía trước, Kiều An còn có chút không xác định được Văn Dục Phong trước đó rốt cuộc là tình cảm chân thành biểu lộ hay chỉ là say rượu thần trí mơ hồ, chờ nghe Tần Tình bổ sung xong, cậu ta liền biết đáp án.

________Theo như lời cậu ta, Văn Dục Phong trước không chấp nhận qua cô gái nào muốn chủ động tới gần mình trong vòng một thước, càng đừng nói tới ngày ngày gặp gỡ, cùng chung hít thở.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!