Thời điểm lần đầu nhìn thấy Tần Tình, Văn Dục Phong còn hoài nghi bản thân xuất hiện ảo giác.
Chờ cậu dời tầm mắt đi nơi khác, không chớp mắt nhìn chằm chằm vài giây, Văn Dục Phong mới xác định bạn học nhỏ thực sự xuất hiện trong quán bar này.
Nam sinh mặt không biểu tình đứng tại chỗ, tay trái nắm chặt.
Kiềm chế một hồi lâu, Văn Dục Phong mới xem như đè được ý định muốn trực tiếp đi qua đem người khiêng đi.
Vào lúc này, người phục vụ của quán bar dừng bên cạnh cậu.
"Dục ca, chỗ riêng của cậu đã chừa ra rồi, Kiều An bọn họ đang đợi cậu, cậu không qua ngồi sao?"
"..."
Nghe xong lời người này, Văn Dục Phong chậm rãi thu hồi ánh mắt.
Trong trường hợp này, nếu cậu chủ động cùng cô giao lưu, đối với cô mà nói cũng không phải chuyện gì tốt.
Qua hai giây, Văn Dục Phong rũ mắt, không mặn không nhạt lên tiếng.
"Anh dẫn đường!"
"À!"
Phục vụ kia cần mẫn lên tiếng, cười dẫn Văn Dục Phong về phía sô
- pha vây hình tròn cách đó không xa.
Nói đến cũng khéo, vị trí nhóm người Tần Tình bày tiệc lại khá gần chỗ đó.
Sô
- pha vòng tròn của quán bar này có lưng dựa thấp, trên đầu còn mang theo một đường cong. Nam sinh thân cao chân dài hướng chỗ đó ngồi xuống, lưng tựa kia của sô
- pha không thể che được vai rộng của cậu.
Khoảng cách cách không đến mấy mét, Tần Tình chỉ cảm thấy không khí xung quanh đây đều trở nên có chút loãng.
"Thế nào thế nào?"
Lâm Mạn Tuyết vẫn chưa chú ý tới thần sắc biến hoá trước đó của Tần Tình lúc này mặt đầy hưng phấn đè thấp âm lượng, liên thanh hỏi Tần Tình_______
"Có phải anh ta lớn lên đặc biệt đẹp trai không?"
"..."
Đối với hành vi Văn Dục Phong đã nhìn thấy mình lại không tỏ bất kể điều gì, tức giận trong lòng Tần Tình đã chuyển thành một loại uỷ khuất không thể nói nên lời.
Cô làm sao cũng không hiểu rõ, bản thân rốt cuộc đã sai chỗ nào, mới có thể khiến người nọ vì né tránh mình, liền rời đi không trì hoãn, lại cố tình nghỉ ở trường 2 tuần..... Rõ ràng lúc trước nói muốn ngồi cùng bàn với cô, là cậu mới đúng.
Nghĩ đến đây, trong lòng Tần Tình như chưa đầy giấm chua, lộp cộp lộp cộp muốn trào ra.
Vì vậy, chuyện Lâm Mạn Tuyết hỏi cô đều không chú ý tới.
Lâm Mạn Tuyết nửa ngày không nhận được đáp án, lúc này mới cảm thấy kỳ quái. Kết quả khi cô quay mặt qua, liền nhìn thấy biểu tình Tần Tình thoạt nhìn uỷ khuất đến sắp khóc.
"Ơ không phải, Tiểu Tình à, cậu làm sao vậy?"
Lâm Mạn Tuyết hoảng cả lên, không tự giác mà đẩy cao âm lượng.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!