Nghe thấy tiếng cửa phòng, lúc bà nội Tần nhìn lại, thấy gương mặt cô cháu gái đỏ lên giống quả cà chua chín đứng ở chỗ đó.
Vừa nhìn thấy bộ dạng này, bà Tần hoảng sợ, vội vàng buông đồ trong tay bước nhanh tới_____
"Điềm Điềm à, cháu làm sao vậy?"
"..."
Tần Tình bị bà Tần kêu liền hoàn hồn, lúc này mới miễn cưỡng từ trong quẫn bách lẫn thẹn thùng mà khôi phục lại.
"Cháu không sao.", cô chậm chạp lắc đầu.
Tuy nói như vậy, nhưng gương mặt đỏ bừng của cô gái vẫn chưa thấy tan.
Đợi ngồi vào bàn ăn ăn cháo gà vậy mà vẫn bị bà nội Tần truy hỏi, Tần Tình rơi vào đường cùng buộc phải mở miệng.
"Bà nội, cháu chỉ bị doạ một chút thôi."
Bà Tần biểu tình kinh ngạc: "Bị cái gì doạ?"
Tần Tình lấy muỗng múc cháo, qua hai giây mới chần chừ ngẩng đầu.
"Bà nói thật sự có người có thể tay không leo lên mười hai tầng sao? Vậy cũng quá đáng sợ rồi?!"
"..."
Vừa nghe thấy cái này, bà Tần dừng một chút, một lát sau bà lại nói.
"Đương nhiên có!", bà Tần nhìn Tần Tình mỉm cười chỉ về rạp phim gia đình trong phòng khách: "Mấy năm nay bà nhàn rỗi, không việc gì làm liền xem phin điện ảnh gì đó, ở đó có cái gì mà bộ đội đặc chủng tinh anh huấn luyện, đừng nói mười hai tầng, gấp đôi nữa cũng không có vấn đề!"
"Ah...", Tần Tình hơi mở to mắt hạnh, gật đầu: "Thì ra chú của chú ây là bộ đội đặc chủng."
"
"Chú của anh ấy"?", bà Tần nhạy bén từ trong thanh âm của cháu gái nhỏ nắm bắt được từ ngữ.
Bà Tần tò mò hỏi: "Chú của ai?"
Tần Tình duỗi tay chỉ hướng đối diện: "Là chú của anh ấy, cháu vừa mới đi đưa cháo còn thấy. Chú ấy nói có việc phải đi, sau đó liền vào phòng bếp... sau đó cháu rốt cuộc không thấy chú ấy, chỉ có cửa sổ để mở."
Bà nội Tần ngây người một chút.
"... ngoài đời bà chưa từng thấy qua."
Tần Tình dũng sức gật đầu.
"Nghĩ kỹ lại, người đó đi đường không có âm thanh hẳn cũng liên quan tới nghề nghiệp... cháu còn tưởng gặp phải quỷ."
Bà Tần ban đầu còn không có phản ứng gì, thẳng đến khi nghe thấy Tần Tình nhỏ giọng mà nhắc mãi câu cuối, bà liền nhịn không được mà nở nụ cười.
"Cháu về điểm này lá gan nhỏ, khó trách sợ tới mức mặt mày đỏ như vậy."
"Cháu... lá gan cháu mới không nhỏ."
Tần Tình chột dạ mà mạnh miệng.
"Còn không nhỏ? Lúc trước xem phim [Thiếu niên Bao Thanh Thiên], trong đó có lão hoà thượng bị người ta từ cửa sổ đem cây kéo lớn cắt, còn không biết à ai bị doạ tới mức bản thân không dám đi tolet, còn khóc lóc đòi bà nội đóng cửa sổ tolet lại???"
"..."
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!