Văn Dục Phong vừa đi ra từ cửa sau của lớp sáu năm hai, những học sinh trong bang đang đứng ở trước cửa liền vội vàng chạy tới.
"Dục ca_____"
Vài người sôi nổi mở miệng.
"..."
Văn Dục Phong lười biếng, mắt hơi nâng lên nhìn mọi người xung quanh quét một vòng, con ngươi lại mang theo chút cảm xúc lãnh trầm khiến mọi người không dám tiếp tục nói chuyện.
Vốn dĩ khí thế bừng bừng nhưng đều bị đè ép đi xuống.
Lúc này, ánh mắt Văn Dục Phong lạnh lẽo, xoay người đi về phía cầu thang.
Cùng lúc đó, Triệu Tử Duệ và Lý Hưởng cũng từ trong phòng học đi ra, hai người không hề do dự đuổi theo.
Để lại những học sinh này hai mặt nhìn nhau, tất cả đều thấy được sự sợ hãi từ trong ánh mắt của đối phương, cuối cùng cũng chỉ có thể bất đắc dĩ đuổi theo.
Tới dưới cầu thang, bước chân Văn Dục Phong dừng lại.
Tay cậu rũ bên người, lạnh nhạt nhìn qua mọi người.
"Đã trễ thế này, bọn mày còn làm ra thế trận như vậy, là muốn làm cái gì?"
Lý Hưởng đang sóng vai đi cùng với Triệu Tử Duệ nghe vậy không khỏi cắn răng, ánh mắt hung ác nói: "Đương nhiên là báo thù cho Dục ca! Lũ tiểu tử ở năm ba sơ trung cũng chỉ dám dùng thứ thủ đoạn lén lút bỉ ổi này thôi, lần này lại quá đáng tới vậy! Không chỉ gọi đám du thủ du thực, tay thì mẹ nó dám động dao! Bọn nó đã không biết quy củ, chúng ta sẽ dạy cho bọn nó biết thế nào là quy củ!"
"Đúng!"
"Hưởng ca nói đúng, nên cho đám tôn tử đó biết thế nào là giáo huấn!"
......
Lời này của Lý Hưởng được đám học sinh phía sau đang phẫn nộ ủng hộ, sự xúc động mới vừa bị ánh mắt của Văn Dục Phong áp xuống lại có dấu hiệu bùng lên.
Văn Dục Phong một lời cũng chưa nói, chỉ rũ mắt đứng tại chỗ.
Tóc mái màu đen từ trên trán trượt xuống, che khuất đi mặt mày thánh tuấn sắc bén của cậu.
Bầu không khí trầm mặc đến quỷ dị này, rốt cuộc cũng làm cho mọi người từ trong xúc động đầu óc nóng lên dần dần lấy lại tinh thần, thanh âm của bọn họ cũng chậm rãi giảm xuống.
Có một người tính một người, hơi chần chờ, trên mặt lại mang theo sợ hãi nhìn về phía Văn Dục Phong đang dựa người trên tường nãy giờ cũng không nói lời nào.
Chờ toàn bộ cầu thang lặng ngắt như tờ, nam sinh đang là tiêu điểm ánh mắt của mọi người lúc này mới thong thả nâng mắt lên.
Con ngươi đen nhánh lấp lánh ánh sáng, sau đó môi mỏng nhếch lên, ý cười lạnh lẽo.
"Nói."
Ngữ khí chàng trai tản mạn lười biếng, khiến cho nơi cầu thang trống vắng vang vọng lại thanh âm hơi khàn.
Ánh mắt cậu cực chậm nhìn qua mặt của từng người một: "... Sao không tiếp tục?"
Như là lưỡi dao sắc lạnh từng chút một dí lại gần yết hầu của mọi người, khiến người ta sợ hãi, tại nơi cầu thang tối tăm, làm người hít thở không thông này, không khí lại như từ bốn phương tám hướng về đây đè ép trái tim của mọi người.
Thẳng đến lại không còn ai dám ngẩng đầu nhìn cậu, Văn Dục Phong mới thu hồi tầm mắt.
Cậu bình phục lại cảm xúc.
"Chiều nay, trong đám người đó hơn phân nửa đề cùng tao vào bệnh viện, đến bây giờ cũng vẫn còn nằm trong bệnh viện."
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!