Tần Tình vốn định trực tiếp đem áo khoác đồng phục của Văn Dục Phong đến nhà cậu, nhưng lúc giữa trưa đi học, không biết làm sao mà gõ cửa nhà Văn Dục Phong mãi không được.
Rơi vào đường cùng, cô chỉ có thể cầm túi áo khoác, mang trở về trường học.
Chuyện thứ nhất khi Tần Tình đến phòng học đó là đem đồ của mình chuyển đến bàn học phía sau phòng học.
Cô vừa mới thu dọn xong liền nghe thấy Phương Hiểu Tịnh ngồi bên cạnh mình quái khí mở miệng:
"Bây giờ có phải trong lòng cậu rất đắc ý không?"
Tần Tình ngẩn ra, sau đó cô ngồi xuống, nhìn về phía Phương Hiểu Tịnh.
Nữ sinh sắp trở thành bạn cùng bàn "tiền nhiệm" của cô cũng cười với cô, hiển nhiên nụ cười ấy không có thiện ý.
Tần Tình mím môi, cô nhớ tới lời Trác An Khả.....! Thì ra thích anh ấy, thực sự có rất nhiều người.
"Cậu thích Văn Dục Phong sao?"
"..."
Nụ cười của Phương Hiểu Tịnh cứng đờ, cô ta mở to mắt im lặng nhìn Tần Tình, qua vài giây mới có thể xác định lời này thật sự là từ miệng cô bạn cùng bàn an tĩnh nói ra.
Đợi phản ứng lại, nhận ra lời khiêu khích của người cô ta xem là kẻ thất bại khiến sắc mặt cô ta trông vô cùng khó coi.
Cô ta cười thanh lạnh: "Thành tích của tôi tốt như vậy, tại sao phải thích một học sinh dở vĩnh viễn đứng bét lớp còn trốn học đánh nhau?"
Nói xong lời này, Phương Hiểu Tịnh lập tức hối hận.
Cũng không phải vì điều gì khác, chỉ là cô lo lắng lỡ như Tần Tình đem chuyện này nói với Văn Dục Phong, vậy cô ta thật sự là tự tìm đường chết.
Mà Tần Tình nghe xong những lời này, lần đầu tiên cảm thấy được một loại cảm xúc phẫn nộ từ mỗi một tế bào trong người cô phát ra, phút chốc liền dồn lên não.
Ánh mắt của cô gái đang đứng tại chỗ chậm rãi lạnh xuống.
________
Tần Tình lúc này vẫn không biết, tính cách bản thân cô khi càng tức giận, lại càng bình tĩnh đến lạnh nhạt.
Biểu tình của Tần Tình không có biến hoá gì, cô chỉ nhìn Phương Hiểu Tịnh, nhẹ nhàng nghiêng đầu.
Động tác này ở trên người cô gái nhỏ còn có chút nghịch ngợm đáng yêu.
Chẳng qua lời nói ra cùng ánh mắt nhìn Phương Hiểu Tịnh thì hoàn toàn tương phản với động tác đáng yêu đó.
"Nhìn cậu, tớ đột nhiên nhận ra mình đã sai rồi...! thành tích học tập tốt hay xấu, thì ra thật sự không liên gì tới cách hành xử hay làm người của ai cả."
Giọng nói của Tần Tình nhẹ nhàng, nhưng tiết tấu cũng chậm rãi.
Sợ Phương Hiểu Tịnh nghe không rõ, cô nói từng chữ một: "Cậu ngay cả việc mình thích cũng không dám thừa nhận, còn muốn chửi bới đối phương chỉ vì hòng cảm thấy thoả mãn, học tập có tốt...! có tác dụng gì?"
Trong khi Phương Hiểu Tịnh trừng mắt lớn, Tần Tình thong thả đem đồ đạc cất vào cặp, bàn tay nhỏ trắng nõn cài quai cặp vào.
Sau đó nâng mắt, đôi con ngươi trắng đen rõ ràng lạnh lẽo thuần khiết:
"Tạm biệt!"
Nói xong lời tạm biệt này, Tần Tình không liếc mắt nhìn Phương Hiểu Tịnh một cái, cô ôm cặp sách của mình, vòng qua nửa lớp học, tới vị trí bàn cuối lớp.
Sau khi thả cặp sách xuống, Tần Tình cũng nằm bò ra bàn học.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!