Chương 33: Ba Loại Nữ Sinh Thích Văn Dục Phong

Tần Tình cũng không biết tại sao, nếu là người khác họ kêu như vậy rất dễ dàng, nhưng bắt cô kêu như vậy, cô lại thấy rất khó mở miệng.

Chỉ là sau khi cô lấy hết can đảm để kêu, đầu nhỏ cúi thấp xuống đợi đáp lại, nhưng đợi nửa ngày cũng chưa nghe thấy động tĩnh gì.

Tần Tình hơi do dự, nhưng vẫn ngẩng mặt lên.

Đứng ở trước mặt cô gái nhỏ là nam sinh đang dựa lưng vào cây Hoè, mắt đen không chớp nhìn chằm chằm cô, trong ánh mắt đang cất giấu cảm xúc phập phồng khó có thể nói rõ.

Bị Văn Dục Phong nhìn như vậy, bản năng sinh vật của cô liền phát hiện được nguy hiểm, dây anten lập tức dựng lên.

Canh lúc nam sinh còn đang thất thần, Tần Tình duỗi tay cướp lại cặp sách, sau đó xoay người chạy.

Trên thực tế, trước một giây khi cô hành động, Văn Dục Phong đã hoàn hồn.

Nhưng rốt cuộc cậu vẫn là không dám coi thường vọng động_____ cậu sợ lúc này nếu cậu làm cái gì thì "bạn ngồi cùng bàn" này của cậu mắt thấy vừa mới đến tay còn nóng hổi khả năng sẽ lại chạy mất.

Cho dù đã trấn an bản thân rồi, nhưng vẫn là kiềm chế cảm xúc trong lòng có chút lao lực.

Đôi mắt đen như mực của cậu vẫn nhìn theo bóng dáng của cô gái nhỏ, dưới cằm là đường cong sắc bén, yết hầu nhẹ nhàng di chuyển..... Không sao.

Văn Dục Phong rũ mắt, cưỡng bách bản thân thu hồi tầm mắt_____

Tương lai còn dài.

Bên này cảm xúc của cậu vừa mới bình phục được chốc lát, bên kia vườn trường, đã thấy thân ảnh của Lý Hưởng và Triệu Tử Duệ đang từ xa đi tới.

"Ấy? Dục ca?"

Lý Hưởng mắt sắc, nhìn quanh một vòng rồi mới nói với người đang đứng dưới cây Hòe.

Cậu tò mò hỏi: "Bạn học mới đâu rồi? Sao Dục ca đứng đây có một mình vậy?"

Triệu Tử Duệ kéo Lý Hưởng một phen.

Vừa mới cậu còn chưa tới đây thì đã chú ý tới, vốn dĩ trong tay Văn Dục Phong xách một cái balo nữ nhưng giờ thì không thấy nữa_____ vậy hiển nhiên là ở giữa đã xảy ra biến cố, khiến hai người phải tách ra tự mình đi trở về.

Chỉ tiếc cho dù cậu ta có tâm kéo Lý Hưởng, vẫn là không thể ngăn cản Lý Hưởng khuấy cái hồ nước này lên.

"..."

Đuôi mắt Văn Dục Phong hơi giương lên, cười như không cười liếc mắt nhìn Lý Hưởng một cái.

Ánh mắt lại rất lạnh lẽo.

Cổ Lý Hưởng co rụt lại.

_____ thấy vẻ mặt này của Dục ca, cho dù có trì độn hơn nữa cậu cũng biết bản thân là chọc giận người ta rồi.

Nhưng thật sự là cậu có chút tò mò, rốt cuộc là bạn học mới vừa rồi còn theo chân Dục ca giờ lại làm sao vậy_____ vừa rồi khi ra phòng học, không phải còn rất tốt sao?

Tựa hồ là nhìn ra tâm tư của Lý Hưởng, Văn Dục Phong từ đang dựa lưng vào cây Hòe lại ngồi dậy, tay cắm túi quần đi ra ngoài.

Nam sinh vừa đi vừa không chút nào để ý mở miệng: "Anh họ cô ấy tới đón, nên cô ấy đi về trước rồi."

Lý Hưởng và Triệu Tử Duệ đang đi theo ở phía sau còn chưa đuổi kịp tới lại nghe cậu nói vậy cả hai không khỏi liếc mắt nhìn nhau một cái.

Lý Hưởng đè thấp thanh âm nói: "Tao bây giờ mới biết đấy, cô gái nhỏ át vía Dục ca tới vậy à?"

Triệu Tử Duệ thở dài: "... Tới bây giờ mày mới biết?"

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!