Chương 32: Gần Gũi

Cho em với Tần Tình ngồi cùng bàn?"

Trong nháy mắt, biểu tình của Thẩm Lương có chút kinh ngạc.

Chỉ là sau khi cảm xúc qua đi, trên mặt thầy Thẩm lại hiện lên tươi cười______

"Vậy em phải cho thầy một lý do thích hợp.

Nếu không, chưa nói đến việc sau khi thầy Phó trở về sẽ tìm thầy tính sổ, chỉ nói đơn giản thôi thầy tự đổi chỗ cho em cũng không ổn lắm."

"Thầy Thẩm không phải vừa nói, tất cả mọi chuyện của học kỳ này đều do thầy làm chủ sao."

Văn Dục Phong môi mỏng khẽ nâng.

Thẩm Lương nheo nheo mắt, cười nói: "Được lắm, thì ra em tính kế thầy?"

Tuy nói như vậy, nhưng biểu tình của Thẩm Lương một chút tức giận cũng không có, hiển nhiên chỉ là nói đùa.

Nhưng mấy giây sao, thần sắc thầy Thẩm vẫn trở nên nghiêm túc.

"Mặc kệ nói như thế nào, em cũng phải cho thầy một lý do thích hợp, thầy mới có khả năng suy xét chuyện này."

Văn Dục Phong yên lặng cùng Thẩm Lương nhìn nhau hai giây, sau đó rũ mắt.

Trong lòng cậu không khỏi buông tiếng thở dài.

"Em hy vọng Tần Tình có thể phụ đạo bài tập cho em."

"..."

Thẩm Lương há miệng, nửa ngày cũng chưa nói thêm lời nào nữa.

Qua một hồi lâu, rốt cuộc thầy cũng không nhịn được nở nụ cười, ngay cả nếp nhăn nơi khoé mắt đều lộ ra.

"Phụ đạo thêm cho em? Văn Dục Phong, thầy dạy em cũng một năm rồi, số lần em học tiết thầy, một bàn tay có thể đếm hết!"

Nói rồi, Thẩm Lương mắt tràn ngập ý cười mà ngẩng đầu.

"Cứ như vậy, em lại nói với thầy, em muốn ngồi cùng bạn với Tần Tình, vì em muốn cho bạn ấy phụ đạo cho em?"

"..."

Văn Dục Phong trầm mặc xuống dưới, tầm mắt cậu nghiêng đi, nhìn về phía chỗ ngồi của cô gái nhỏ.

Cô gái nhỏ đang dùng hai chỉ mảnh khảnh tay nhỏ gắt gao nắm chặt ba lô, trên khuôn mặt xinh đẹp của cô, đôi mắt trắng đen rõ ràng không chớp chút nào đang nhìn chằm chằm cậu, thần sắc vô hại lại an tĩnh.

Quả nhiên giống như một con thỏ thuỷ tinh.

______sạch sẽ trong sáng, trong suốt dễ vỡ.

Từ lần thứ hai gặp mặt cậu liền biết bản thân nên cách xa cô một chút, có lẽ như vậy mới tốt cho cả hai.

Nhưng cậu làm không được.

Không biết bắt đầu từ lần gặp mặt nào, cô gái nhỏ này đã trở thành mặt trời của cậu, mà cậu lại là một trong những hành tinh nào đó.

Ở nơi của cô, luôn có lực hấp dẫn không sao kháng cự và chống đỡ, khiến cậu không tự chủ được mà dùng tầm mắt, lực chú ý và tấm lòng đều quấn lên.

Ánh mắt Văn Dục Phong quay lại.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!