Chương 30: Bắt Nạt

"Em nghĩ mang chai nước trả cho anh, thì chúng ta tính toán xong sao?"

Thanh âm của nam sinh hơi lạnh_____

"Huống chi, vẫn là em không uống qua?"

"..."

Tần Tình ngơ ngác ngưỡng khuôn mặt nhỏ nhìn nam sinh đứng trước mặt mình đang cúi người xuống, lông mi hơi cong chớp nhẹ, sau đó lại chớp một chút.

Cô cảm thấy nhất định là mình nghe lầm.

Ví như, cô có phải hay không nghe nhiều hơn một chữ không?

_______Hẳn là người này hiểu lầm cô đã uống qua?

Nghĩ như vậy Tần Tình hoàn hồn, cũng đến lúc này, cô mới cảm thấy khoảng cách của hai người thật sự có chút quá thân cận.

Đến nỗi hơi thở nóng rực trên người cậu do vừa mới vận động đều muốn dính lên người cô.

Tần Tình vội nâng tay, đem chai nước chen vào giữa hai người, ngăn cách hơi thở có chút ái muội kia.

"Em không lừa anh, em thật sự không có uống qua."

Đôi mắt rơi xuống bình nước khoáng đang cản trở tầm nhìn của cậu, ánh mắt Văn Dục Phong lành lạnh liếc nhìn chai nước một chút, môi mỏng tiện đà hơi nhếch.

Cậu nâng tay trái lên, chống lên phía sau tường, còn lại tay phải nhẹ nhàng quơ, đem chai nước được xem là chướng ngại vật ở trước mắt mình bỏ qua một bên.

Tầm mắt của hai người lại một lần nữa giao nhau.

Ánh mắt Văn Dục Phong rơi xuống cánh môi hơi khô khốc của cô gái nhỏ.

Đôi mắt nam sinh không khỏi đen hơn.

______

"Vậy em uống một ngụm."

"... Cái gì?"

Tần Tình ngạc nhiên đến mở to mắt hạnh xinh đẹp.

Văn Dục Phong mặt không đổi sắc, lặp lại lần nữa, con ngươi nhìn cô gái nhỏ lại có chút sáng hơi lóe.

"Uống một ngụm, anh liền thả em đi."

"..."

Đôi mắt Tần Tình mở lớn hơn.

Lúc này đây, cô vô cùng chắc chắn mình không có nghe lầm, mà theo cô xâu chuỗi những lời nói lại với nhau, mặc dù cô còn chưa có thể hoàn toàn lý giải tâm tư của Văn Dục Phong, nhưng cô lại cảm giác được mặt mình hơi nóng lên.

Tần Tình hơi bực mình mà nhìn Văn Dục Phong, hình tuyết đẹp tuyệt mĩ nhàn nhạt tinh tế mi cũng nhíu lại.

"Văn Dục Phong...!"

Cô cắn răng nghĩ nói là lời tàn nhẫn những vẫn không thể, cuối cùng cũng chỉ có thể dùng thanh âm mềm mại hô một tiếng.

"Em càng kêu như vậy, anh càng không muốn thả em đi."

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!