Tần Tình ngơ ngác nhìn Văn Dục Phong bước tới.
Cho đến khi cậu cách cô không tới 2m, Tần Tình mới chợt hoàn hồn, khẽ "A" một tiếng, chột dạ lùi về sau.
Cô vốn cho rằng sẽ không gặp người này nữa, sao giờ lại gặp nhau rồi?
Ánh mắt Phó Hàm Lâm nguy hiểm nhìn Văn Dục Phong, chỉ riêng việc tầm mắt của đối phương từ lúc xuất hiện vẫn chưa hề liếc qua cậu ta, bất kể người này có gương mặt tuấn tú, hay là trong vẻ lười nhác mang theo khí chất sắc bén thì đều khiến Phó Hàm Lâm cảm thấy mười phần đe dọa.
"Tần Tình, cậu biết anh ta không?"
Phó Hàm Lâm lên tiếng hỏi cô gái trước mặt.
Tần Tình lắc đầu theo bản năng, do dự một lúc, lại gật đầu.
Kẹp tóc nhỏ phát sáng theo đó mà lúc lên lúc xuống, Văn Dục Phong cảm thấy cực kỳ chói mắt.
Qua một lúc, cánh môi mỏng khẽ nhếch lên, giọng nói mang theo sự lười biếng và giễu cợt vang lên.
"Em nên gọi anh là gì?"
"..."
Tần Tình chớp mắt rất chậm, sau đó cúi người: "Chào đàn anh!"
Văn Dục Phong hừ một tiếng, nhẹ vươn tay.
Vì vậy Tần Tình vẫn chưa kịp đứng thẳng, cô cảm thấy bả vai bị siết chặt, đợi cho thiên hoàn địa chuyển mấy giây, khi ánh mắt cô nâng lên, bản thân đã bị người ta ôm trong ngực, gương mặt Phó Hàm Lâm trở nên vô cùng khó coi.
Giọng nói dễ nghe cất lên trên đỉnh đầu cô, nhẹ nhàng áp cô vào lồng ngực, ngữ điệu lẫn cả ý cười như có như không.
"Đây là em gái tôi."
Khóe mắt Văn Dục Phong nhướng lên, lơ đãng liếc nhìn sắc mặt Phó Hàm Lâm chớp mắt đã lạnh đến cực hạn.
"Cậu ăn gan hùm mật gấu sao...! dám có ý với em ấy?"
Nghe có vẻ như là đang đùa giỡn, không có gì nghiêm trọng, nhưng Phó Hàm Lâm bị đôi mắt đen đó nhìn chằm chằm liền rụt lại theo bản năng.....! Giống như bị một dã thú theo dõi vậy.
Phó Hàm Lâm rất muốn kiên cường nói thêm vài câu, nhưng đối mặt với nam sinh cao hơn mình ít nhất 10cm, dù có kiên cường thì cậu ta cũng không nói nên lời được.
Cuối cùng, Phó Hàm Lâm chỉ có thể nhìn Tần Tình với ánh mắt phức tạp, nghiêng người vòng qua hai người, rời đi.
Đợi tới khi tay Văn Dục Phong rời khỏi vai Tần Tình, Tần Tình rốt cuộc cũng tỉnh lại, đôi mắt đen trắng rõ ràng khẽ mở ra, giống như nai con đang hoảng sợ.
Cô vô tội quay sang một bên nhìn Văn Dục Phong, lông mi khẽ rung.
"...! Cảm ơn đàn anh."
Văn Dục Phong rũ mắt xuống, lười biếng nhìn cô.
"Ai dạy em từ chối tỏ tình với lý do cậu còn nhỏ này, lỡ cậu ta tức giận thì sao?"
Đôi mắt Tần Tình đầy ý cầu tiến hỏi: "Vậy phải làm sao đây ạ?"
"..."
Văn Dục Phong nhìn chằm chằm Tần Tình hai giây, cuối cùng không thể kìm được tiếng cười của mình, cậu quay mặt, nửa hết cách nửa thích thú "hừ" một tiếng.
Sườn mặt thanh tú cùng nụ cười lấp lánh của nam sinh khiến Tần Tình không khỏi giật mình.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!