"Bạn học nhỏ, nam nữ thụ thụ bất thân...! Điều này em cũng không biết sao?"
Nghe thấy giọng nói khàn khàn lại mang theo chút không vui này, Tần Tình ngẩng khuôn mặt nhỏ nhìn về phía nam sinh đột nhiên xuất hiện trước mặt cô.
Cô còn chưa kịp phản ứng trước tình huống này, nhưng theo bản năng cô vẫn gật đầu.
"Em biết mà."
Văn Dục Phong nhìn qua người đối diện, đáy mắt là ý cười lành lạnh.
"Vậy vừa rồi em làm cái gì vậy?"
"Em đang giảng bài cho bạn ấy."
Tần Tình thẳng thắn trả lời, lúc nói xong cô mới chợt nhận ra câu này của Văn Dục Phong là muốn biểu đạt cái gì.
Cô gái nhỏ nhăn mặt: "Nhưng câu nói kia là chỉ nam nữ xa lạ không nên xảy ra tiếp xúc thân mật!"
"Giảng bài không cần tiếp xúc sao?"
Tần Tình nghiêm túc suy nghĩ hai giây, gật đầu.
"Đúng là có."
Nhưng hình như vẫn có chỗ nào đó không đúng...
Cô gái nhỏ nhăn mày nghĩ, rốt cuộc là không đúng ở đâu chứ?
Không chờ cô nghĩ xong, Văn Dục Phong đã nghiêng người, nhìn về phía Vu Văn đang ngồi bất động trên ghế.
Văn Dục Phong hơi rũ mắt, tay phải đút trong túi quần, tay trái vòng phía sau bao lấy người cô gái nhỏ, ngũ quan tuấn mỹ mang theo biểu tình hững hờ.
Dáng người Văn Dục Phong vốn mảnh khảnh đĩnh bạt, hơn nữa lúc này tư thái của cậu như kẻ trên cao nhìn xuống, ánh mắt ngạo nghễ sâu thẳm, dù chỉ liếc qua một cái cũng đủ khiến người ta lạnh sống lưng.
Thấy Vu Văn có xu thế muốn rút lui, Văn Dục Phong môi mỏng xốc lên, ý trào phúng lướt qua trong mắt.
Rút tay trong túi quần ra, cậu cúi người về phía trước, không nặng không nhẹ vỗ lên trên mặt bàn dài một cái.
Đồng thời, động tác cúi người của cậu dừng lại, thân hình như một dây cung căng sẵn, chỉ chờ có thể bắn mũi tên ngoan tuyệt ra ngoài.
"... Vu, Văn?"
Cậu nhả từng chữ, nở nụ cười rạng rỡ, môi hồng răng trắng, con ngươi đen nhánh như màn đêm huyền ảo bí ẩn.
"..."
Vu Văn bị ánh mắt như lang sói kia dõi theo, chỉ cảm thấy trái tim cũng sắp bị bóp teo lại rồi.
Cậu ta có chút khó khăn liếc cô gái nhỏ phía sau người Văn Dục Phong.
Không đợi cậu ta thu hồi ánh mắt, nụ cười trên khóe môi Văn Dục Phong nhạt đi, cuối cùng còn lại chính là gương mặt lạnh như băng.
"Mày thử liếc cô ấy một cái nữa xem."
Ngữ khí khiến người nghe không rét mà run, rốt cuộc gọi được ý thức của Tần Tình đang suy nghĩ xem có chỗ nào không hợp logic trở về.
Thấy không khí căng thẳng trước mặt, Tần Tình ngây người một chút, sau đó nhẹ nhàng kéo bàn tay đang nắm chặt tay cô lại.
Lực chú ý của Văn Dục Phong cũng vì thế mà dời đi.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!