Chương 25: Thân Mật 2

Tần Tình ngoan ngoãn đi theo phía sau Văn Dục Phong, nối đuôi hàng dài lên xe bus.

Chẳng qua sau khi cô lên đến xe, nhìn xung quanh, Tần Tình đột nhiên nhớ ra gì đó, ngơ ngác nhìn về phía Văn Dục Phong.

"Chúng ta không phải đi bộ tới trường học sao?"

Văn Dục Phong thả hai đồng tiền xu vào chỗ thu tiền, môi mỏng cong cong.

"...! Như vậy quá nhanh."

"Cái gì?"

Giọng nói nam sinh rất thấp, Tần Tình không nghe rõ, tò mò hỏi lại.

"Không có gì."

Chen chúc trong đám người, Văn Dục Phong kéo Tần Tình đi thẳng tới cửa sau của xe bus.

Tần Tình gần như chưa bao giờ ngồi xe bus chỉ có thể khó khăn tránh né đám người dồn ép, tâm tư thì đặt ở đâu không biết.

"Hơn nữa em thấy lộ trình của xe bus này, hình như chúng ta phải đi một vòng lớn mới tới trường đúng không?"

Văn Dục Phong đứng phía trước ánh mắt lóe lên, ý cười dập dờn trong sóng mắt.

"... Ừm."

Cậu nhẹ nhàng thu năm ngón tay lại, nắm chặt cổ tay mảnh khảnh của cô gái thêm một chút.

Hai người rốt cuộc cũng chen được tới cửa sau.

Đây là nơi dành cho người tàn tật dùng xe lăn, vách tường không có ghế dựa, chẳng qua ngày thường đa phần đều không dùng đến.

Ngược lại vào lúc đông đúc, đây hiển nhiên trở thành chỗ đứng thoải mái cho hành khách.

Lúc này cũng đã bắt đầu vào giờ cao điểm, người trên xe bus nhiều hơn so với những lúc khác rất nhiều.

Khi đi tới chỗ cửa sau, Văn Dục Phong nắm tay cô gái nhỏ, kéo cô đến bên cạnh vách xe.

Chờ cô dựa vào đó rồi cậu liền quay người che chở, đem những người chen chúc kia chắn ở phía sau.

Bên cạnh rốt cuộc an tĩnh hơn, Tần Tình thở một hơi thật dài.

Mà Văn Dục Phong vẫn luôn chú ý tới cô, thấy biểu tình thở phào của cô, môi mỏng nhịn không được nhếch lên.

Chỉ là không đợi Tần Tình kịp thư thái thì xe bus bỗng dưng phanh gấp lại một cái.

Tần Tình không có kinh nghiệm đi xe bus lập tức mất trọng tâm ngã dúi sang một bên.

Dưới tình thế cấp bách, cô theo bản năng nắm lấy cánh tay người bên cạnh.

Sau khi giữ thăng bằng được, Tần Tình ổn định thân hình, lúc này mới phát hiện tay mình đang nắm lấy cánh tay Văn Dục Phong.

Áo khoác đồng phục bị cô nắm chặt tới mức xuất hiện nếp nhăn.

Cô đỏ mặt ngước mắt: "Xin lỗi, em..."

Giọng nói không tiếp tục được nữa.

Bởi vì khi Tần Tình ngẩng mặt nhìn lên mới phát hiện người nọ đang vuốt đường cong dưới cằm, môi mỏng nhếch lên, cười như không cười nhìn cô.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!