Buổi sáng, Văn Dục Phong vừa từ cửa sau bước vào lớp 6 đã bị Lý Hưởng ngồi cuối nhìn thấy.
"Dục ca, chúc mừng.", Lý Hưởng cười lộ ra hàm răng trắng: "Anh lại được lên bảng đen rồi!"
"..."
Văn Dục Phong nhếch môi, lười nhác liếc Lý Hưởng một cái, trực tiếp trở về chỗ ngồi.
Bảng đen là từ ngữ thông dụng ở Nhất Sư, dùng để chỉ một trong hai bảng thông báo được đặt ở chỗ dễ thấy nhất trên con đường chính trong trường.
Trong đó một bảng là dùng để khen ngợi học sinh ưu tú, ví dụ như giành được danh hiệu gì đó cấp thành phố trở lên, hoặc là được tỉnh trao giải thưởng, học sinh bọn họ đặt cho danh xưng "bảng vàng"; đối lập với bảng vàng, cái bảng còn lại chuyên dùng phê bình những học sinh vi phạm quy chế, kỉ luật, được gọi là "bảng đen".
Mà đối với Văn Dục Phong, đề danh bảng đen không phải chuyện hiếm lạ gì.
Lý Hưởng tất nhiên biết rõ điểm này, trước nay cũng không thèm để ý, chẳng qua lần này có chút khác biệt.
"Dục ca!", cậu ta thần bí đi tới bên cạnh Văn Dục Phong: "Em nghe người ta nói, lần này anh vì một cô gái nhỏ mà ra tay với hai giáo quan à?"
Không chờ Văn Dục Phong nói tiếp, Lý Hưởng lại đè thấp giọng nói: "Cô gái nhỏ mà bọn họ nói liệu có phải "Tần Tình" mà anh bảo em đi hỏi thăm không?"
Văn Dục Phong vốn đang định nằm nhoài ra bàn bỗng dừng động tác, qua hai giây, anh hơi nheo mắt, quay đầu nhìn Lý Hưởng.
"Chú mày có nói cái gì ở bên ngoài không?"
"Không có không có, tuyệt đối không có!"
Bị ánh mắt lạnh lẽo của Văn Dục Phong nhìn chằm chằm, Lý Hưởng lắc đầu như trống bỏi.
"Em thề, chỉ có em biết...! à không, chỉ có em và Triệu Tử Duệ biết, những người khác em không hé răng câu nào."
"..."
Tầm mắt Văn Dục Phong dừng trên mặt Lý Hưởng đánh giá hai giây, xác định đối phương không nói dối, sau đó cậu mới gật đầu.
"... Trong trường truyền đi thế nào, có ai nói ra tên hay lớp cô ấy không?"
Lý Hưởng gãi gãi đầu: "Bây giờ thì không có.
Nhưng em nghĩ nếu chuyện này cứ tiếp tục, sớm muộn sẽ có người tìm ra."
Văn Dục Phong hơi nhíu mày.
Qua mấy giây, cậu mở miệng: "Chọn ra kẻ ba hoa nhất, dọa nó một chút, giết gà dọa khỉ."
Lý Hưởng búng tay, mắt sáng lên: "Không thành vấn đề, để em làm."
Cậu ta vừa chuẩn bị xoay người trở về lại dừng lại giữa đường.
"Nhưng mà, Dục ca, chỉ "dọa một chút" như vậy, nếu nó chưa từ bỏ ý định thì làm sao bây giờ?"
"..."
Văn Dục Phong lười nhác bật cười, ngẩng đầu, mắt đen lạnh lẽo.
"Vậy tan học gặp."
Nghe xong ba chữ cuối cùng, Lý Hưởng ngược lại cứng nhắc hơn.
Đến khi hồi phục tinh thần liền đáp lời rồi về chỗ ngồi.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!