Giáo viên y tế khám sơ qua cho Tần Tình rồi gật đầu.
"Đúng là bị cảm nắng, nhưng cũng may không nghiêm trọng.
Vậy đi, em cởi áo khoác ngoài ra để nhiệt độ giảm bớt xuống, sau đó ở đây nghỉ ngơi một lúc."
Giáo viên vừa nói vừa đi ra ngoài phòng y tế.
"Cô đi lấy cho em hai hộp Hoắc Hương Chính Khí Thủy, sau đó nhớ uống theo hướng dẫn."
"Vâng, phiền cô ạ."
Tần Tình lúc này vẫn còn mơ màng, không có ý kiến gì, nghe theo lời giáo viên liền đi cởi áo quân sự khoác bên ngoài ra.
Chẳng qua vừa giơ tay lên, lòng bàn tay đã truyền đến cảm giác đau đớn, khiến cô không nhịn được hít mạnh một hơi
Cô cúi đầu nhìn về phía lòng bàn tay trái.
Máu ở vết thương đã khô lại, vết thương tuy nhỏ nhưng ở trên bàn tay mảnh khảnh của cô trông lại hơi dữ tợn.
Tần Tình nhớ ra, trước khi té ngã, đầu gối và tay của cô bị cọ xuống sân trước.
Chẳng qua sau đó Văn Dục Phong khiêng cô tới phòng y tế, cô chỉ lo xấu hổ buồn bực, quên mất cả đau.
Nghĩ vậy, Tần Tình trộm trừng mắt Văn Dục Phong một cái.
Chỉ là cô vừa ngẩng đầu lên thì lại vừa vặn giao với ánh mắt cậu.
Văn Dục Phong nhìn chằm chằm lòng bàn tay dính máu của cô, sắc mặt trầm xuống, mày kiếm anh khí cũng nhướng lên.
Thấy thần sắc của đối phương, Tần Tình không biết làm sao đột nhiên hoảng hốt như đứa nhóc làm sai bị trưởng bối bắt gặp, chỉ hận không thể co mình thành một quả bóng, lặng lẽ lăn khỏi ánh mắt cậu.
Không đợi Tần Tình phản ứng lại, Văn Dục Phong đã trầm mặt đứng ở trước mặt cô.
Nam sinh cúi người xuống, mày đẹp nhíu lại, không chớp mắt nhìn vào vết thương trên tay cô.
Qua vài giây, môi mỏng hơi khép mở:
"Đau không?"
"... Hả?"
Vốn dĩ cô nghĩ rằng biểu tình này của cậu là muốn trách cứ cô, Tần Tình còn chưa kịp nghĩ ra làm sao để giải thích.
Vậy mà kết quả lại ngoài dự kiến của cô, lời nói chỉ có hai chữ, hơn nữa ngữ khí đối phương còn rất ôn nhu.
Giống như sợ nặng lời một chút sẽ làm cô đau hơn vậy.
Tần Tình thoáng do dự sau đó mới chậm rì rì lắc đầu.
"Không đau."
Không đau mới là lạ...!
Tần Tình ủ rũ hạ mắt.
"Cảm ơn đàn anh, em khá hơn nhiều rồi.
Đợi lát nữa em tự trở về là được, không cần phiền đàn anh nữa đâu."
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!