Chương 8: (Vô Đề)

"Ha ha ha ha ha ha ha ha ha ha." 

Ngồi trên xe của Lục Tri Chu, Lâm Nhạc Phàm vừa cười vừa đập tay không ngừng: "Sao cậu ấy trâu bò vậy nhỉ, ở ngay dưới mí mắt cậu mà cũng dám làm chuyện này." 

Lục Tri Chu không nói lời nào. 

"Sau đó thì sao?" Lâm Nhạc Phàm hỏi: "Đừng bảo là còn dám tán học sinh của cậu đấy chứ?" 

Lục Tri Chu: "Không có." 

Lâm Nhạc Phàm tò mò: "Cậu học sinh kia của cậu trông soái không?" 

Lục Tri Chu giật giật cằm, sau đó nói: "Còn tạm, không biết." 

Lâm Nhạc Phàm: "Ha ha ha ha ha ha ha ha."

Lục Tri Chu: "Buồn cười lắm sao?"

Lâm Nhạc Phàm: "Đúng vậy, buồn cười chết."

Lục Tri Chu: "…… Cười nữa thì xuống xe đi."

Lâm Nhạc Phàm lập tức không cười, hắn còn khụ hai tiếng để bình tĩnh lại: "Tớ  thấy cậu ấy khá thú vị đấy chứ." Lâm Nhạc Phàm hỏi: "Ê, có phải cậu ấy cũng tán tỉnh cậu phải không?" 

Lục Tri Chu phát ra một tiếng cười mà Lâm Nhạc Phàm chưa bao giờ nghe thấy: "Em ấy hạ bút thành văn."

Lâm Nhạc Phàm lại cười: "Giọng điệu này của cậu là sao? Cậu đang không cam lòng cái gì?" 

"Không có." Lục Tri Chu lập tức phủ nhận: "Cậu suy nghĩ nhiều." 

Lâm Nhạc Phàm dựa người về phía Lục Tri Chu: "Vậy còn cậu? Lúc cậu ấy tán tỉnh cậu, cậu có phản ứng gì?" 

Lục Tri Chu giống như nghĩ tới cái gì, nuốt nước miếng một cái.

Nhưng Lâm Nhạc Phàm lại không nhìn thấy, hắn còn đang bận suy đoán: "Chắc là cậu không để ý đến cậu ấy chứ gì." 

Lục Tri Chu đáp lại một tiếng rất nhẹ: "Ừ." 

Lâm Nhạc Phàm "ai" một tiếng: "Ai, tớ nói với cậu này, muốn trị người như cậu ấy, cậu cũng đừng không để ý tới cậu ấy, cậu càng không để ý tới, cậu ấy càng cảm thấy thú vị, càng hăng hái." 

Lục Tri Chu hỏi: "Vậy phải làm gì?"

Lâm Nhạc Phàm vỗ tay: "Tán lại chứ sao! Cậu phải tán còn ác hơn cả cậu ấy! Phải lẳng lơ hơn cả cậu ấy! Tớ bảo đảm, cậu ấy rét liền cho mà xem, rắm cũng không dám phóng." 

Lục Tri Chu khinh thường: "Vớ vẩn." 

Lâm Nhạc Phàm: "Nhưng cũng phải nói lại, vị này nhà cậu nhìn mặt thấy nhỏ thật đấy, đặc biệt là hồi nãy đứng dưới trời nắng, trông vừa trắng vừa nhỏ, lớn lên còn tinh xảo, kiểu tóc màu xanh nhạt kia mà cũng trị được." 

Lục Tri Chu đột nhiên xoè bàn tay ra: "Mặt chỉ lớn cỡ này." 

Lâm Nhạc Phàm cười: "Lớn cỡ đấy thì lớn cỡ đấy, cậu kiêu ngạo cái gì?" 

Lục Tri Chu: "Đây là chuyện đáng giá để kiêu ngạo à?" 

Lâm Nhạc Phàm: "Tớ đang hỏi cậu đấy." 

Lục Tri Chu: "Tớ có kiêu ngạo sao?"

Lâm Nhạc Phàm: "……"

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!