Chương 7: (Vô Đề)

Tiêu Niên cúp điện thoại của Lục Tri Chu xong liền ngẩng đầu, vị soái ca tên Phùng Xuyên mà Tề Nghệ vẫn luôn tâm tâm niệm niệm kia, cùng với một đám bạn của cậu ta, đang tiến vào tầm mắt của Tiêu Niên. 

Bất quá, bên kia là một nhóm người đang đi tới, Tiêu Niên không xác định được là ai với ai. 

Vì thế, cậu hỏi: "Ai là Phùng Xuyên?" 

Tề Nghệ nghe xong, lập tức nhìn Tiêu Niên giống như đang nhìn đồ ngốc: "Cậu không nhận ra được?" 

Tiêu Niên nghi hoặc: "Tớ, nên nhận ra được à?" 

Mấy người đang từ đối diện bước tới kia, thoạt nhìn đâu có khác gì nhau a. 

Tề Nghệ bèn nói cho Tiêu Niên, là đồng phục số 11. 

"Thế nào?"

Tiêu Niên "chậc" một tiếng: "Thì, còn tạm đi, soái ca bình thường." 

Tề Nghệ kinh ngạc: "Này mà còn soái ca bình thường?" 

Tiêu Niên cũng kinh ngạc: "Này là rất đẹp trai rồi hả?" 

Tề Nghệ: "Này nếu mà là hồi trước, cậu khen còn ghê hơn cả tớ nữa ấy chứ." 

Tiêu Niên kinh ngạc: "Phải không?" 

Tề Nghệ: "Chứ gì nữa, không phải cậu đặc biệt thích kiểu này sao? Tiểu chó săn đầu đinh nè!" 

Tiêu Niên: "A?" 

Còn có chuyện này?

Bây giờ cậu kén ăn rồi?

"Có lên không?" Tề Nghệ lại hỏi Tiêu Niên.

Tiêu Niên sửng sốt: "Lên cái gì?"

Tề Nghệ: "Thêm WeChat a."

Tiêu Niên "ờ ờ", đột nhiên nhớ tới hai người bọn họ cá cược.

"Lên a!"

Tiêu Niên hăng hái.

Nhưng hăng hái được nửa ngày, Tiêu Niên vẫn đứng tại chỗ không nhúc nhích.

"Ha ha ha ha ha ha." Tề Nghệ vô tình cười nhạo: "Biết ngay mà." 

Tiêu Niên cũng chỉ biết nói mồm thôi. 

Tề Nghệ: "Có lên hay không đây, cậu mà không lên là tớ lên đó, tớ là thấy hắn hợp gu của cậu nên mới để lại cho cậu, đừng có nét mực* nha." *nét mực (), là phương ngữ vùng Đông Bắc ý nói một người quá dài dòng và thận trọng.

Tiêu Niên chỉ vào Tề Nghệ: "Chờ!" 

Đi thì đi. 

Tiêu Niên ở trong lòng cổ vũ cho chính mình một lát liền đi qua. 

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!