Hôn lễ của Lục Tri Chu và Tiêu Niên được định vào ngày 30 tháng 10 năm nay.
Là bà nội xem ngày lành, nói là hợp với bát tự của hai người, trong năm nay chỉ còn lại hai ngày thích hợp, một cái là 30 tháng 10, một cái là 15 tháng 12.
Mà hôm nay đã là 20 tháng 10 rồi.
Sau khi bà nội nói xong, Tiêu Niên rất là kích động, cậu quay đầu nhìn Lục Tri Chu, thấy Lục Tri Chu cũng là hiểu rõ trong lòng mà không nói ra, chỉ nhìn cậu cười.
Nhưng cậu còn chưa kịp lên tiếng, bố mẹ của Tiêu Niên với bố mẹ của Lục Tri Chu lại nhất trí cảm thấy ngày 15 tháng 12 thích hợp hơn, Lục Tri Chu và Tiêu Niên đương nhiên phản đối, trăm miệng một lời mà chọn ngày 30 tháng 10.
Hai bên tranh luận mười phút, cuối cùng quyết định ngày 30 tháng 10.
Đương nhiên, hai bên là chỉ Tiêu Niên và mẹ của Tiêu Niên.
Lục Tri Chu theo ý Tiêu Niên, Tiêu Niên nói cái gì đều đúng, bố mẹ của Lục Tri Chu ngồi ở đây, chỉ bởi vì ông nội gọi tới mà thôi, không có quyền lên tiếng, nghe là được, gật đầu là được.
Sau khi quyết định ngày giờ, bà nội cười nói:
"Cháu là sợ Niên Niên chạy mất a, gấp như vậy."
Lục Tri Chu nghe vậy gật đầu: Vâng ạ.
Tiêu Niên cũng cười nói: Đương nhiên rồi ạ.
Chuẩn bị hôn lễ trong vòng mười ngày đúng là có hơi gấp, nhưng cũng không phải không thể.
Cho nên thời gian kế tiếp, gia đình hai bên bắt đầu bận rộn.
Thời gian cũng bởi vậy mà trôi qua rất nhanh, cũng rất phong phú.
Thật tốt. Hai ngày sau, đứng trong phòng thay lễ phục, Tiêu Niên giúp Lục Tri Chu chỉnh chu lại tây trang:
"Vào ngày sinh nhật của em, anh tự gói bản thân làm quà tặng cho em."
Lục Tri Chu cười cười:
"Món quà này của anh, em vừa lòng chứ?"
Tiêu Niên khẽ nhíu mày: Cũng vừa lòng đi.
Tiêu Niên hỏi lại:
"Vậy anh có sốt ruột muốn kết hôn với em không?"
Lục Tri Chu vào lúc này cũng rất phối hợp, hắn gật gật đầu nói:
"Sốt ruột, sợ em chạy mất."
Mặc dù chỉ là một câu như thế, Tiêu Niên cũng có thể đắc ý mà lắc lư cái đầu.
Thời gian tích tắc trôi qua, rất nhanh đã đến ngày tổ chức hôn lễ.
Gia đình hai bên đều không thích nghi lễ rườm rà, cho nên những tập tục vào buổi sáng, có thể giảm thì đều giảm.
Sau khi hoàn thành nghi thức đơn giản, Tiêu Niên mới ở trong bầu không khí náo nhiệt chạy đến khách sạn.
Vừa lên xe, Tiêu Niên liền thở ra một hơi thật dài.
Lục Tri Chu sờ sờ đầu cậu: Mệt mỏi?
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!