Chương 63: (Vô Đề)

Lục Tri Chu người này thật là quá đáng, mỗi lần đều thích lấy màu hồng phấn ra để ghẹo Tiêu Niên. 

Mà mái tóc của Tiêu Niên cũng rất không biết cố gắng, màu tóc phai dần, thế mà thật sự có chút giống màu hồng nhạt. 

Cho nên qua hôm nay, hôm sau cậu liền đi nhuộm tóc lại. 

Trộm đi nhuộm không cho Lục Tri Chu biết, sau đó trực tiếp giết tới trường Lục Tri Chu, nhân lúc Lục Tri Chu đang giảng bài thì lặng lẽ đi tới hàng ghế phía sau ngồi, xem thử đồ tồi này lúc nào thì nhận ra cậu. 

Vượt quá năm phút, tối nay cho hắn ngủ một mình luôn. 

Tiêu Niên là nghiêm túc, cậu đang tính giờ đây. 

Qua một phút, Lục Tri Chu còn đang giảng đề bài. 

Qua hai phút, Lục Tri Chu rốt cuộc quay người lại, nhưng hắn cũng không có nhìn xuống phía dưới. 

Qua ba phút, Lục Tri Chu lơ đãng ngẩng đầu. 

Tiêu Niên khẽ nhíu mày, lại thấy hắn cúi đầu xuống. 

Tiêu Niên tưởng rằng Lục Tri Chu vẫn chưa nhìn thấy cậu, thì lại thấy Lục Tri Chu im lặng cười khẽ. 

Ok, thấy.

Quả nhiên ngay sau đó, vị giáo sư Lục này móc điện thoại ra, đánh mấy chữ sau đó thả về. 

Tin nhắn rất nhanh gửi tới điện thoại của Tiêu Niên, chỉ năm chữ. 

Lục Tri Chu tiên sinh:

"Kiểu tóc mới rất đẹp"

Được rồi, buổi tối liền cố mà ngủ với hắn vậy.

Thầy Lục giảng bài tẻ nhạt trước sau như một, có điều hẳn là vì trình độ học vị của sinh viên trong lớp, tất cả mọi người đều nghe giảng rất nghiêm túc, những chỗ trọng điểm gần như đều viết lại vào vở. 

Nhìn Tiêu Niên là biết không phải học sinh lớp này. 

Không bao lâu sau thì tan học, điện thoại của Tiêu Niên lại nhận được WeChat của Lục Tri Chu. 

Lục Tri Chu tiên sinh: Lại đây

Tiêu Niên cúi đầu trả lời hắn:

"Anh bảo em tới thì em tới à" 

Anh bảo em tới, em thật đúng là tới liền. 

Nhắn tin xong, Tiêu Niên tung ta tung tăng đi về phía bục giảng. 

Rõ ràng là gương mặt xa lạ, cho nên khó tránh khỏi sẽ bị mọi người chăm chú ngắm nhìn. 

Tiêu Niên tất nhiên là không thèm để ý, cậu còn sợ mọi người không chú ý đến cậu ấy chứ. 

Cho nên, cậu ở trước mặt tất cả học sinh của Lục Tri Chu, nhẹ nhàng đi đến bên cạnh Lục Tri Chu, rất tự nhiên mà nắm lấy tay của Lục Tri Chu đang đặt trên bục giảng. 

Trợn to hai mắt của mấy người mà xem, anh đây là ai! 

Lục Tri Chu không có buông tay cậu ra, mà còn nắm ngược lại: Sao lại đến đây. 

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!