Hoàn cảnh mới mang lại sự kích thích rất lớn cho cả hai.
Mỗi lần đổi sang chỗ khác, Lục Tri Chu giống như đều muốn tỏ vẻ nghi thức một chút, cho nên cũng sẽ thay đổi đa dạng.
Cũng thật sự lăn lộn Tiêu Niên quá sức, may là sáng mai không có việc gì.
Cho nên hiếm khi, Lục Tri Chu tiên sinh cũng cùng cậu ngủ nướng.
Đương nhiên, hơn nửa là do Tiêu Niên lôi kéo Lục Tri Chu không cho hắn rời giường.
Tới 12 giờ trưa, Tiêu Niên vẫn còn gác chân lên người Lục Tri Chu, ngủ say như heo.
Lục Tri Chu đã tỉnh, nhưng không có rời giường, hắn dựa vào đầu giường, dùng chăn đắp lên chân của Tiêu heo heo, lại đặt máy tính lên, tiếp tục viết tiếp luận văn mà hắn chưa hoàn thành.
Tiêu Niên là bụng tỉnh trước, phòng ngủ rất an tĩnh, bụng của cậu lại rột rột một tiếng, đặc biệt vang dội.
Tiêu Niên mắt vẫn còn nhắm, miệng thì đã cười.
Lục Tri Chu sờ đầu cậu: Đói bụng?
Tiêu Niên lưu luyến mà mở ra một con mắt:
"Anh tỉnh hồi nào vậy?"
Lục Tri Chu: Lúc em đang nói mớ.
Tiêu Niên cười:
"Anh đánh rắm, em không có nói mớ."
Lục Tri Chu:
"Em ngủ thì làm sao biết mình không nói mớ."
Tiêu Niên ha một tiếng, hai con mắt đều mở:
"Ai ngủ chung với em cũng chưa từng bảo là em nói mớ."
Lục Tri Chu chậm rãi chớp hai mắt một cái, cúi đầu nhìn Tiêu Niên.
Sau đó, hắn lại ngẩng đầu, tay cũng không sờ đầu Tiêu Niên nữa:
"Đúng vậy, em không có nói mớ."
Tiêu Niên cười thầm trong lòng.
Không phải chứ, Lục Tri Chu tiên sinh.
Cậu dịch tới gần Lục Tri Chu một chút, nghe Lục Tri Chu tiếp tục gõ bàn phím:
"Không phải mà ~em với bọn họ chỉ là ngủ đại một giấc chung một cái giường thôi."
Lục Tri Chu đương nhiên là biết, cho nên hắn hỏi:
"Em còn muốn thế nào?"
Tiêu Niên cười:
"Không phải ý này mà ~"
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!