Chuyện đầu tiên mà Tiêu Niên làm sau khi rời giường, chính là chuyển cho Tiểu Minh 500 khối.
Tiểu Minh một giây nhận lấy.
"Ha ha ha ha ha ha ha ha ha ha ha ha ha ha ha"
Chuyện gì đây!
Tiêu Niên:
"Cẩu nam nhân căn bản không chịu nổi bị tớ ghẹo."
Tiêu Niên:
"Quá không có tự chủ."
Tiêu Niên:
"Tớ mới gọi một tiếng lão công hắn liền không được."
Tiêu Niên:
"Mẹ nó, hại tớ mất 500 khối."
Tiêu Niên: 500 khối a!
Tiêu Niên: Tức chết tui. jpg
Tiểu Minh:
"Ha ha ha ha ha cậu muốn tớ mắc cười chết sao?"
Tiểu Minh:
"Lúc cậu ghẹo hắn sao không nghĩ tới hắn sẽ làm cậu?"
Tiêu Niên: Ai mẹ nó biết.
Tiêu Niên:
"Tớ thấy hắn sau này không phải cứ nói được thì làm được đâu."
Tiêu Niên:
"Rành rành là một giáo sư đại học, lật lọng!"
Giờ phút này, Tiêu Niên bởi vì 500 đồng tiền mà tình cảm mãnh liệt gõ chữ, lại tình cảm mãnh liệt phun tào.
Mà người nam nhân bị cậu mắng đến thảm kia, đang ngồi đối diện giúp cậu lột trứng gà.
Chờ lột xong, Tiêu Niên cả người xụi lơ, há to miệng, tỏ vẻ muốn được đút ăn: A ~
Lục Tri Chu thoạt nhìn không quá muốn làm, nhưng căn bản không có biện pháp với Tiêu Niên, chỉ có thể không mấy tình nguyện dùng đũa kẹp qua.
Lúc lòng đỏ trứng sắp đến bên miệng, Tiêu Niên đột nhiên lui ra sau một chút.
Lục Tri Chu nghi hoặc nhìn cậu.
Muốn chan xì dầu. Tiêu Niên một tay chống mặt, yêu cầu này nọ.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!