Cả người Tiêu Niên đã tê rần.
Cậu vẫn là không dám quay đầu nhìn Lục Tri Chu, còn học làm đà điểu, vò tờ giấy, giấu xuống dưới bụng.
Lại kéo chăn, đắp lên, trùm cả người lại.
Tiêu Niên ở trong ổ chăn trực tiếp hấp thành một cục cơm nắm lớn.
Lục Tri Chu không có xốc chăn lên, muốn giữ lại cho cậu chút thể diện, còn vỗ vỗ vai cậu, nói:
"Anh đi ra ngoài gọi điện thoại."
Tiêu Niên không có trả lời.
Lục Tri Chu lại vỗ một cái, rồi Tiêu Niên nghe thấy tiếng dép lê đi xa dần.
Tiêu Niên lại trốn ở trong chăn nửa phút, mới dò đầu ra.
Tuy đã vò tờ giấy kia thành một cục, nhưng vừa ló ra ổ chăn, cậu vẫn là trước tiên cẩn thận mở tờ giấy ra.
Cũng may chất lượng tờ giấy này của Lục Tri Chu không tồi, vừa vuốt phẳng lại cũng chỉ hằn một ít vết nhăn.
Tiêu Niên nhìn cửa phòng, lại mở nắp bút.
Đúng vậy, cậu vẫn muốn viết tiếp.
Cậu viết lại câu
"Không theokịp sựnóng vội của anh" mà Lục Tri Chu mới nói vừa rồi, lại nhanh chóng quay đầu nhìn về phía cửa phòng.
Vì phòng ngừa Lục Tri Chu một lần nữa đột ngột xuất hiện, Tiêu Niên hơi dịch người, nằm sấp đối diện cửa phòng, cũng hơi điều chỉnh lại tư thế, chuẩn bị cất tờ giấy đi bất cứ lúc nào.
Có điều, lần này Lục Tri Chu cũng cho cậu đủ thời gian, chờ Tiêu Niên viết xong toàn bộ, còn nhét giấy vào túi quần áo của mình, Lục Tri Chu vẫn chưa về phòng.
Nghĩ chắc là thật sự có việc, Tiêu Niên liền đi ra ngoài nhìn xem, nhưng Lục Tri Chu lại không ở trong phòng khách.
Tiêu Niên hơi nghi hoặc, về phòng cầm lấy điện thoại.
Vốn định hỏi Lục Tri Chu đi đâu vậy, nhưng Lục Tri Chu giống như dự đoán được ý định của cậu vậy, cho nên đã nhắn tin cho cậu vào ba phút trước.
Thư phòng
Có thể quấy rầy
Hai câu, lời ít ý nhiều, Tiêu Niên cười cười.
Mà cậu chẳng phải là, đi lên quấy rầy liền sao.
Đi lên rồi, Lục Tri Chu lại giống như đã dự đoán trước, giống như biết Tiêu Niên nhất định sẽ đi lên đây nên đã mở hé cửa thư phòng.
Tiêu Niên nhẹ nhàng gõ hai tiếng rồi đẩy cửa ra, thấy Lục Tri Chu đang ngồi ở trước máy tính cầm con chuột.
Lại đi tới gần, Tiêu Niên liếc sang máy tính, trên màn hình là một biểu đồ, dù sao thì toàn là đường cong, còn có người đang nói chuyện.
Tiêu Niên không chắc Lục Tri Chu có đang trò chuyện với người khác hay không nên đành phải dùng khẩu hình miệng, hỏi: Bận không?
Lục Tri Chu trả lời là vươn tay nắm lấy eo Tiêu Niên, trực tiếp kéo cậu vào lòng:
"Sửa cái biểu đồ là xong."
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!