Gần đây, Lục Tri Chu thích nhảy disco trong lòng Tiêu Niên lắm.
Luôn có rất nhiều thứ lơ đãng, ở giây phút lơ đãng, đột nhiên bắn trúng Tiêu Niên.
Tiêu Niên nhấp môi ngắm cái màn hình giao diện này hồi lâu, sau đó chụp hình, lưu lại.
Sau đó cũng ấn vào phần giới thiệu của mình, sửa lại nội dung bên trong.
Cũng thích anh.
Hắc.
Yêu đương vụng trộm.
Bên này, cậu còn chưa kịp cười xong, cửa phòng bếp bỗng xoạch một tiếng, mở ra.
Tiêu Niên ngẩng đầu, cũng nhanh chóng thu lại nụ cười, tựa như đứa trẻ làm chuyện gì bị bắt gặp, giật mình nhìn bà nội đứng ở cửa.
Làm sao vậy?
Bà nội bưng hai tô mì đi ra:
"Bị bà làm giật mình à?"
Tiêu Niên lắc đầu: Dạ không, dạ không.
Bà nội đặt tô mì xuống: Cháu ăn đi. Bà nói xong lại hướng vào trong kêu: Tri Chu.
Lục Tri Chu ở bên trong dạ một tiếng, cũng bước ra ngoài.
Tiêu Niên nhìn vào trong, Lục Tri Chu đã làm hai cái bánh, nhìn từ góc độ này, còn rất ra dáng ra hình.
Cho nên, chờ Lục Tri Chu ngồi xuống đối diện rồi, Tiêu Niên nhìn hắn giơ ngón tay cái lên: Anh giỏi ghê nha.
Lời này cũng bị bà nội nghe thấy, bà nội vươn tay đặt lên vai Lục Tri Chu:
"Nó trước giờ học cái gì cũng nhanh."
Nếu đã có người lớn ở đây, Tiêu Niên cũng muốn hỏi thăm một chút tin tức.
Bà nội. Tiêu Niên ngọt ngào gọi, còn kéo cái ghế dựa bên cạnh ra.
Bà nội nhận được tín hiệu, ngồi xuống, đồng thời hỏi: Sao vậy?
Tiêu Niên liếc sang Lục Tri Chu:
"Bà nội, hồi còn nhỏ ảnh có làm chuyện xấu gì không ạ? Ví dụ như không nghe lời gì đó?"
Bà nội lắc đầu:
"Này thì ngược lại không có."
Bà lại bổ sung:
"Thật đúng là không có."
Tiêu Niên rất thất vọng mà nhìn Lục Tri Chu:
"Thầy Lục, anh cũng quá ngoan đi."
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!