Tiêu Niên thật sự không ngờ điểm tâm ngọt buổi chiều mà Lục Tri Chu mang cho cậu lại là lời thổ lộ thế này.
Ngọt hơn cả dương chi cam lộ, cũng thơm hơn cả hương hoa.
Huyệt Thái Dương của Tiêu Niên nảy lên như muốn nổ tung, nhịp tim thì càng khỏi phải nói.
Tay của cậu còn để ở dưới bàn, không phải là cậu không muốn nâng tay lên, cậu chỉ là……
Đúng vậy, cậu chính là không muốn nâng tay lên đấy, cậu sợ chính mình run dữ quá bị Lục Tri Chu cười nhạo.
Bó hoa còn đang cách cậu một khoảng, Tiêu Niên căn bản không nhịn được cười, dứt khoát để lộ ý cười nơi khóe mắt cho Lục Tri Chu xem.
Lục Tri Chu còn đang đợi cậu trả lời.
"Câu hỏi kia của anh…" Tiêu Niên trong lòng tê dại, lúc nói chuyện cũng cười:
"Anh hỏi lại lần nữa đi."
Lục Tri Chu vô cùng hiểu ý Tiêu Niên, lập tức biết Tiêu Niên nói tới chính là câu hỏi kia.
Hắn lặp lại:
"Em cũng tặng anh một thứ được không?"
Tiêu Niên đôi mắt cong cong:
"Được nha, anh muốn cái gì?"
Khóe mắt Lục Tri Chu cũng mang ý cười, hắn chẳng hề ngại ngần mà diễn lại đoạn này với Tiêu Niên.
Chỉ có điều, hắn sửa lại lời kịch:
"Anh muốn làm bạn trai của em."
Tiêu Niên không nhịn được bật cười.
Bạn trai à.
Tiêu Niên nói xong cúi người xuống, cắn giấy gói của bó hoa, chậm chạp kéo nó tới gần mình.
Tiêu Niên:
"Em thích bó hoa này."
Mỗi một chữ Tiêu Niên nói gần như là bay bổng.
Rồi cậu tạm dừng, không nói, Lục Tri Chu cũng không vội, lẳng lặng ngồi chờ cậu nói hết lời.
Tiêu Niên hơi nghiêng đầu:
"Vậy cũng nhân tiện thích Lục Tri Chu tiên sinh một chút đi." Tiêu Niên nói xong lại thổi cánh hoa của đóa hoa cách cậu gần nhất:
"Cũng nhân tiện để anh làm bạn trai của em đi."
Giờ phút này, Lục Tri Chu đặc biệt dịu dàng, dáng vẻ của Tiêu Niên đều bị hắn thu vào tầm mắt.
"Cảm ơn Tiêu Niên tiên sinh." Lục Tri Chu nói.
Tiêu Niên ngưỡng ngưỡng cằm:
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!