Chương 41: (Vô Đề)

Tiêu Niên rốt cuộc cũng hiểu trong tiểu thuyết hay viết "muốn đào cái lỗ để chui vào" là cảm giác gì. 

Hiện tại, cậu chính là có cảm giác đó. 

"Đá chéo sân cũng lớn thật." Lục Tri Chu vừa bước tới gần vừa nói một câu như vậy. 

Không đợi Tiêu Niên đáp lời, Lục Tri Chu lại bước đến gần Tiêu Niên hơn, vừa đưa sách cho cậu vừa cúi đầu, nhìn vào mắt cậu: "Thích vật lý như vậy à?" 

Cái kiểu biết rõ còn cố hỏi gì đây!

Tiêu Niên giận nhưng không dám nói gì……

"Anh biết cái gì." Tiêu Niên không dám nhìn Lục Tri Chu, vươn tay giật lấy đống sách: "Em nhiệt tình yêu thương học tập, cái gì em cũng thích đọc, không được sao?" 

Lục Tri Chu cười cười, kéo dài giọng mà nói: "Được, rất được." 

Tiêu Niên: "……"

A, a, thua thua!

Tiêu Niên lập tức muốn chạy, nhưng Lục Tri Chu bắt lấy cổ cậu. 

Đúng vậy, giống như bắt lấy mèo con vậy, Tiêu Niên bị hắn nắm lấy vận mệnh phía sau cổ. 

"Làm gì vậy!" Tiêu Niên thẹn quá thành giận. 

Lục Tri Chu chỉ chỉ cuốn sách thứ ba trong tay Tiêu Niên: "Có thể xem trước quyển này." 

Tiêu Niên: "Không cần anh dạy, em biết rồi!" 

Lục Tri Chu nở nụ cười: "Ngại quá, là anh nhiều chuyện rồi, thầy Tiêu, thầy Tiêu của chúng ta cái gì mà chả hiểu." 

Thao!

Lục Tri Chu âm dương quái khí!

Tiêu Niên liếc xéo Lục Tri Chu một cái, nhưng Lục Tri Chu lấy ơn báo oán, rất dịu dàng mà sờ sờ đầu Tiêu Niên. 

Hắn còn nói: "Có gì không hiểu cứ tới hỏi anh, anh nói cho em nghe." 

Tiêu Niên "hừ "một tiếng: "Không làm phiền ngài." 

Nói xong cậu liền rời đi, như ngọn gió mà bay vào phòng, đóng cửa lại. 

Con mẹ nó, cạn lời. 

Chỗ sách này đều là Tiêu Niên chọn mua đại thôi, cậu cũng chả hiểu gì, tra được cái gì thì mua cái đấy, nhìn qua tên sách xong liền đặt mua. 

Cậu vốn chỉ là nghĩ, trộm đọc sau lưng Lục Tri Chu một chút, có thể đọc hiểu bao nhiêu thì tốt bấy nhiêu, về sau nếu có gặp đề tài nào liên quan, cậu cũng có thể cho nghe hiểu một ít. 

Hơn nữa là, còn có thể chen vào một hai câu. 

Sau đó, cậu sẽ nhận được ánh mắt kinh ngạc tán thưởng từ Lục Tri Chu. 

Sau đó, cậu sẽ giả vờ bình tĩnh mà cầm ly nước hay gì đó uống một ngụm, lại tỏ vẻ "này không phải thường thức sao, còn có người không hiểu à" chẳng hạn. 

Ai dô, tưởng tượng thôi đã thấy sung sướng rồi. 

Giờ thì xong, bị Lục Tri Chu phát hiện. 

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!