Trong văn phòng của Lục Tri Chu lặng ngắt như tờ, mà hai học sinh ngồi đối diện hắn cũng trong nháy mắt kinh ngạc đến ngây người.
Bọn họ nghe thấy cái gì?
Đây là chuyện mà bọn họ có thể miễn phí nghe?
Đây là tin nhắn mà giáo sư Lục của bọn họ nhận được?
Giờ phút này, giáo sư Lục rất là bình tĩnh, hắn chỉ hơi nâng mắt kính, cũng không có biểu cảm dư thừa nào khác, giống như đối diện phát tới giọng nói chỉ là một câu rất bình thường.
Mấy học sinh đưa mắt nhìn nhau, nhấp môi nghẹn cười, hoàn toàn không dám nói lời nào.
Sau đó, bọn họ liền thấy vị giáo sư Lục bình thường đều không hay dùng di động, lại ở trong lúc thảo luận, không để ý tới bọn họ, cúi đầu đánh chữ.
Vì vậy, rất nhanh, bên Tiêu Niên liền nhận được tin nhắn trả lời của Lục Tri Chu.
Đừng giỡn.
Tiêu Niên cười một cái, liền cất điện thoại.
Nếu Lục Tri Chu không trở lại, Tiêu Niên đành gọi đại một phần cơm hộp ăn rồi ra cửa.
Buổi chiều cậu có việc, một nhóm nam mà cậu dẫn dắt sắp sửa tham gia thi đấu, hôm nay vừa lúc mọi người đều có rảnh, liền hẹn cùng nhau luyện tập.
Dựa theo trình độ công tác thì, Tiêu Niên hẳn là xem như thầy dạy vũ đạo, bất quá cũng không đơn giản chỉ dạy thôi, cậu là vừa chơi vừa dạy.
Chơi là vì sở thích, dạy thì đơn giản là vì bị cuộc sống bức bách, cậu ít nhiều cũng phải kiếm chút đỉnh.
Kỳ thật, tiền cậu kiếm được mỗi tháng cũng đủ để chi tiêu cơ bản, nhưng luôn có những thứ ngoài dự đoán mà cậu cần mua.
Ở phương diện tiền bạc, ba mẹ cậu cũng đặc biệt lơi lỏng, làm cậu đặc biệt không biết tiết chế.
Lại nói tới chuyện nhảy, Tiêu Niên từ nhỏ đã thích nhảy múa, thích phát huy sở trường của cơ thể ở các loại tiết tấu khác nhau.
Ở trong giới này, cậu có chút nổi danh cũng có năng lực, biết biên đạo, biết nhảy, năng lực học hỏi cũng mạnh, được người trong giới xưng là người biết vặn nhất, hơn nữa tính tình rất tốt, mọi người đều thích chơi với cậu, có chuyện gì cũng muốn gọi cậu tới.
Nhưng vậy thì sao chứ, ở nơi đó cậu rạng rỡ thế nào thì trong mắt ba mẹ, cậu trước sau vẫn là một người không làm việc đàng hoàng.
Lần này, nhóm nhảy mà cậu dẫn dắt chuẩn bị tham gia một tiết mục tuyển tú, Tiêu Niên là được công ty bọn họ mời tới.
Sau khi đến nơi, mấy cậu nhóc mở miệng
"chào thầy, chào thầy" xong, bọn họ liền bắt đầu.
Lúc Tiêu Niên đi làm cũng rất nghiêm túc, điện thoại thì cơ bản không xem cũng không mở tiếng, nên mãi đến chiều kết thúc xong, cậu mới lấy ra điện thoại từ trong bao.
Sau đó, cậu nhìn thấy mấy cuộc gọi nhỡ từ Lục Tri Chu.
Tiêu Niên nhận chai nước từ một học sinh, nói tiếng cảm ơn liền gọi lại cho Lục Tri Chu.
Lục Tri Chu gần như là một giây bắc máy, Tiêu Niên còn chưa nghe thấy tiếng đô đô đâu, bên kia đã lên tiếng rồi.
Ở nhà à?
Lục Tri Chu hỏi.
Tiêu Niên buông chai nước:
"Ở bên ngoài, làm sao vậy?"
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!