Lục Tri Chu như vậy thì thôi, hắn còn đẩy ôm, đè Tiêu Niên xuống mặt thảm.
Lục Tri Chu gần như đặt trọng lượng nửa người trên cho Tiêu Niên, với thân hình này của hắn, Tiêu Niên không có nửa đường sống để giãy giụa.
Lục Tri Chu còn đang cọ cổ của cậu.
"Làm gì vậy, làm gì vậy."
Tiêu Niên ngứa không chịu được, cậu định đẩy Lục Tri Chu ra, nhưng Lục Tri Chu lại bắt lấy tay cậu, khống chế cậu.
Cái muỗng múc mật ong vẫn còn nằm trong tay Tiêu Niên, vì không muốn đụng phải Lục Tri Chu, cậu giơ cao cái tay lên.
Lục Tri Chu.
Tiêu Niên gọi hắn.
Không có ai đáp.
Ê, thầy Lục.
Vẫn là không có ai đáp.
"Lục Tri Chu tiên sinh." Tiêu Niên hơi nâng cao giọng.
Lục Tri Chu lúc này mới có phản ứng, nhưng hắn cũng không ngẩng đầu lên, chỉ dùng thanh âm rầu rĩ đáp lại: Ừ, đang nghe.
Tiêu Niên: ……
Tiêu Niên bất đắc dĩ:
"Ít nhất cũng uống ngụm nước mật ong em pha chứ."
Lục Tri Chu nói: Được.
Nhưng hành động thì lại chẳng buông tha cho Tiêu Niên, hắn còn cắn cậu một ngụm.
Ha ha ha ha ha.
Tiêu Niên bị ngứa, lập tức cười vang.
Tiêu Niên:
"Anh có muốn uống hay không đây?"
Lục Tri Chu: Muốn.
Tiêu Niên:
"Muốn thì dậy, em đang giơ cái muỗng nè, mỏi tay quá."
Lục Tri Chu lúc này mới chịu ngẩng đầu lên, Tiêu Niên cho hắn xem cái muỗng cầm trong tay, tỏ vẻ không có gạt hắn.
Lục Tri Chu quay đầu nhìn cái muỗng bạc, phía trên còn treo một giọt mật ong.
"Mật ong này hương vị không tồi." Tiêu Niên đánh giá một câu.
Lục Tri Chu: Phải không?
Rõ ràng chính là mật ong trong nhà mình, nhưng ánh mắt của Lục Tri Chu phảng phất như đang nói, anh không biết nó, em giới thiệu chút đi.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!