Chương 33: (Vô Đề)

Sau lại, Tiêu Niên làm sao mà ngủ thì chính cậu cũng không biết. 

Ngay từ đầu, cậu vẫn cảm giác được Lục Tri Chu ôm cậu, cậu rất không được tự nhiên, nhưng lại cảm thấy nếu như cậu động đậy, có khi nào sẽ ảnh hưởng đến giấc ngủ của Lục Tri Chu không. 

Sau đó, cậu lại nghĩ, nếu không cậu kể một câu chuyện nhàm chán nào đó cho Lục Tri Chu nghe trước khi đi ngủ, hạ thấp giọng một chút, không chừng sẽ có hiệu quả. 

Nhưng không chờ Tiêu Niên tưởng tượng xong cốt truyện, chính cậu đã trầm tư mặc tưởng mà ru ngủ chính mình rồi. 

Có lẽ là trong lòng vẫn luôn nhớ thương tới giấc ngủ của Lục Tri Chu, cho nên Tiêu Niên cũng không ngủ yên được. 

Ngày thường luôn có thể ngủ đến mặt trời đốt mông, nhưng lần này tới nửa đêm đã tỉnh lại. 

Cậu mơ mơ màng màng vỗ nhẹ bên chỗ Lục Tri Chu nằm, phát hiện Lục Tri Chu đã không còn ôm cậu, sau đó mới xoay đầu lại. 

Bên người có tia sáng mỏng manh, Tiêu Niên hơi hé mắt, phát hiện Lục Tri Chu đang ngồi bên cạnh cậu, trên chăn đặt máy tính. 

"Sao lại tỉnh rồi?"

Tiêu Niên nghe thấy Lục Tri Chu nói. 

Tiêu Niên hơi nhúc nhích, còn buồn ngủ mà hỏi: "Anh đang làm gì vậy?" 

Lục Tri Chu khép máy tính lại: "Không làm gì?" 

Tiêu Niên đang định nói cái gì, Lục Tri Chu đã quay người đi. 

Lục Tri Chu đặt máy tính lên tủ đầu giường, cũng chui vào trong chăn. 

Tiêu Niên hãy còn mơ màng, nhưng cũng đã tỉnh táo một nửa: "Mấy giờ rồi?" 

Lục Tri Chu: "Không biết."

Tiêu Niên hỏi: "Có phải anh không ngủ được không?" 

Lục Tri Chu lại không trả lời, mà là hỏi Tiêu Niên: "Nằm mơ à?" 

Tiêu Niên nghĩ nghĩ: "Hình như là nằm mơ." 

Lục Tri Chu: "Nằm mơ cái gì?" 

Tiêu Niên lâm vào hồi ức: "Em mơ thấy tụi mình còn ở thành phố B, anh đi chơi với em." Tiêu Niên từ từ nhắm hai mắt lại: "Anh khó nói chuyện phiếm ghê luôn, làm em ngồi bên cạnh thấy xấu hổ quá chừng, sau đó em……" 

Tiêu Niên nói chuyện càng lúc càng nhỏ, cuối cùng chỉ còn lại nỉ non. 

Cuối cùng là ngủ mất. 

Lục Tri Chu cũng không cầm lấy máy tính nữa, hắn kéo chăn lại, cũng nằm bên cạnh Tiêu Niên, nhắm hai mắt lại. 

Tiêu Niên lần nữa tỉnh lại thì trời đã sáng. 

Cậu vừa mở mắt nhìn thấy chính là Lục Tri Chu.

Sau đó, cậu chợt nở nụ cười.

Đến từ tâm tình tốt đẹp đầu tiên vào buổi sáng. 

Đã lâu rồi, nhưng đây lần đầu tiên Tiêu Niên tỉnh ngủ nhìn thấy người đàn ông này ở bên cạnh. 

Tuy bọn họ là vì cá cược, nhưng mà vậy thì sao chứ, bọn họ chính là ngủ chung giường một đêm. 

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!