Tiêu Niên cảm thấy hình như cậu ngủ rồi, mà lại hình như không có.
Lần đầu tiên tỉnh lại, cậu còn ngồi trong lòng Lục Tri Chu, cũng ôm Lục Tri Chu.
Cậu mơ mơ màng màng, không biết Lục Tri Chu đang làm gì, vẫn không nhúc nhích mà chỉ ôm cậu.
Lần thứ hai tỉnh lại, cậu đã trở về phòng mình, mà Lục Tri Chu thì ở bên cạnh cậu.
Đầu cậu vừa trầm vừa đau, trên người lại dính nhớp, hình như cậu có nói với Lục Tri Chu mấy câu, xong bước vào phòng tắm.
Qua loa tắm rửa một chút, nhưng tắm xong lúc nào cũng chẳng nhớ, chỉ nhớ được là Lục Tri Chu ôm cậu về giường.
Trên người thoải mái sạch mẽ, nằm lên giường, Tiêu Niên lập tức ngủ say, cũng mặc kệ Lục Tri Chu rốt cuộc có thể ngủ ở bên cạnh mình hay không.
Tiêu Niên hiện giờ là thật sự thả lỏng, là kiểu thả lỏng mà dù có làm gì cậu cũng sẽ không tỉnh.
Nhưng sao Lục Tri Chu lại biết chuyện này nhỉ, bởi vì hắn đã đùa với mái tóc của Tiêu Niên một lúc rồi, mà Tiêu Niên thì chẳng nhúc nhích chút nào.
Lúc này, Tiêu Niên đang nằm thẳng trên giường, một tay của cậu đặt ở ngoài chăn, một tay thì đặt ở cạnh đầu, có thể là gối đầu không thích hợp, miệng hơi mở.
Lục Tri Chu nằm nghiêng ở bên cạnh cậu, cũng không ra ngoài, chỉ nằm ở đó.
Nằm làm gì à, ngắm Tiêu Niên.
Một lát sau, Lục Tri Chu nâng tay lên, dùng ngón trỏ đưa vào miệng Tiêu Niên.
Nhưng miệng mở không lớn, ngón trỏ thất bại, Lục Tri Chu lại thay đổi ngón út.
Đáng tiếc, vẫn là không vào được.
Nhưng Lục Tri Chu cũng không có thu tay về, hắn nắm lấy cánh tay Tiêu Niên đặt ở cạnh đầu.
Trong không gian tối như vậy, hắn vẫn có thể nhìn ra được cánh tay Tiêu Niên rất trắng, Lục Tri Chu cầm tay cậu trong lòng bàn tay, so sánh đối lập, tay Tiêu Niên vừa gầy vừa dài.
Lục Tri Chu không khỏi nhớ lại video vũ đạo của Tiêu Niên mà hắn đã xem, giữa chừng có một đoạn đặc tả Tiêu Niên búng ngón tay, cũng là phân đoạn đó, phần bình luận đột nhiên gia tăng, tất cả đều đang a a a a, đều nói
"tay lão bà thật trắng thật đẹp".
Hiện tại cái tay này, đang nằm trong tay Lục Tri Chu.
Rạng sáng bốn giờ, chỉ có Lục Tri Chu có được cậu.
Giờ phút này, tay của Tiêu Niên rũ xuống, không có sức lực gì, Lục Tri Chu muốn mười ngón tay đan vào nhau liền làm mười ngón tay đan vào nhau, muốn dắt thì dắt, muốn cầm thì cầm.
Cổ tay của Tiêu Niên cũng rất nhỏ, Lục Tri Chu dùng ngón tay vòng một vòng mà vẫn rộng.
Hắn cầm tay Tiêu Niên giơ lên, ngắm một lúc lâu, sau đó khẽ hôn lên mu bàn tay của cậu.
Chỉ một chút như vậy, Tiêu Niên bỗng nhiên hơi run lên.
Lục Tri Chu quay đầu nhìn Tiêu Niên, thấy cậu đã nhíu mày lại. Giây tiếp theo, Tiêu Niên giật tay về, còn nâng chân đá chăn trên người ra, nhân tiện, cũng đá Lục Tri Chu một cái.
Tiêu Niên vẫn nhắm mắt như cũ, không biết là đang nằm mơ hay gì.
Lục Tri Chu lại lần nữa nắm tay cậu, đang định ôm cậu lại gần, Tiêu Niên lại giơ một chân tới.
Đừng chạm vào em.
Tiêu Niên không hài lòng mà nói một câu.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!