Chương 28: (Vô Đề)

Ngày hôm sau, Tiêu Niên vừa mở mắt, thời gian biểu hiện chính là rạng sáng 5 giờ 32. 

Đầu có chút nặng, nằm ở trên giường thẫn thờ vài giây, cậu mới nhớ tới hiện tại mình đang ở đâu, tới đây làm gì. 

Cậu nhắm mắt lại sờ soạng bên cạnh một chút, quả nhiên chăn đã lạnh. 

Tiêu Niên có chút ấn tượng, trước khi ngủ Lục Tri Chu có ôm cậu. 

Đến từ nỗi mất mát đầu tiên vào buổi sáng, Tiêu Niên một lần nữa nhắm mắt lại. 

Cậu nhớ rõ ngày hôm qua mơ mơ màng màng, cậu lôi kéo tay Lục Tri Chu, bảo Lục Tri Chu thử cùng cậu ngủ một giấc. 

Lúc ấy, trong lòng cậu khờ dại mà nghĩ, nhỡ đâu cậu đối với Lục Tri Chu là rất đặc biệt thì sao, nhỡ đâu Lục Tri Chu nằm ở bên cạnh cậu cũng ngủ rất ngon thì sao. 

Cậu đã quên khi đó Lục Tri Chu có đáp ứng cậu hay chưa. 

Dù sao thì cái kết quả chó má mà cậu thấy được là, chẳng có gì cả. 

Gì cũng không có. 

Tiêu Niên hừ một tiếng, trở mình, nhưng bởi vì quá buồn ngủ, đầu óc liền không nghĩ đến chuyện này, lại lần nữa chìm vào giấc ngủ sâu. 

Ngày hôm qua lăn lộn một trận, nên hôm nay Tiêu Niên ngủ một giấc thật dài. 

Trong phòng đã được kéo rèm, cũng không có người làm ồn đến cậu, điều hòa là ở nhiệt độ thích hợp nhất, giường nệm cũng thoải mái. 

Lại lần nữa tỉnh lại, đã là hơn mười một giờ. 

Tiêu Niên híp mắt nhìn điện thoại, trên màn hình không chỉ có thời gian, mà còn có một đống tin nhắn và cuộc gọi nhỡ. 

Toàn bộ tin nhắn đều đến từ WeChat, Tiêu Niên dùng ngón tay quét một chút, đều là chút chuyện không quan trọng, sau đó cậu lại click mở cuộc gọi nhỡ, phát hiện có tên của mẹ cậu, cùng với Trương Tử Diệc. 

Tiêu Niên trực tiếp tắt điện thoại, xốc chăn, rời giường. 

Lúc đang đánh răng, mẹ già của cậu lại gọi điện thoại tới, Tiêu Niên trực tiếp click mở loa ngoài, nhận cuộc gọi. 

Uhn. Tiêu Niên đầy miệng là bọt. 

Mẹ: Mới rời giường à.

Tiêu Niên: Uhn.

Mẹ cậu ở bên kia cười cười:

"Mẹ nghe người ta nói, ngày hôm qua con với Tiểu Lục trông rất ân ái nha." 

Tiêu Niên phun ra bọt kem trong miệng, nở nụ cười. 

Thứ nhất, vì là lần đầu tiên nghe thấy có người gọi Lục Tri Chu là Tiểu Lục mà cười. 

Thứ hai, là vì mẹ cậu lúc nói câu kia nghe thấy rất vui vẻ. 

"Cũng không phải sao." Tiêu Niên súc miệng:

"Hai người sau này ký xong cái hợp đồng này cũng là có công lao của con đó." 

Mẹ:

"Dĩ nhiên rồi, chẳng phải hôm nay tới nói cho con một tin tức tốt sao." 

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!