Tiêu Niên tóc tai bù xù.
Trái phải giao nhau, một bên còn vểnh lên, trông giống như bị cái gì đè lên lâu rồi vậy.
Hiện tại, cậu giống như đã ngủ say như chết, ngồi dưới đất dựa vào một bên đùi của Lục Tri Chu, không hề nhúc nhích.
Cho dù mái tóc Tiêu Niên bị làm cho rối bời như vậy, nhưng ở trong tay Lục Tri Chu, khi vuốt lên nó vẫn rất mềm mại.
Lục Tri Chu trông rất muốn chải vuốt gọn lại mái tóc của Tiêu Niên, nhưng lại không làm gì được với mái tóc bướng bỉnh của cậu.
Sau lại, Lục Tri Chu rốt cuộc từ bỏ, hắn sửa sang lại quần của mình, cũng cúi đầu nhìn gương mặt Tiêu Niên.
Hai má bởi vì uống rượu mà hơi ửng hồng, môi giống như bị dính cái gì, ẩm ướt trơn bóng, hơi hé mở.
Lục Tri Chu lại quay về mái tóc của Tiêu Niên, trực tiếp nắm lấy chỗ tóc bướng bỉnh kia, kéo lên.
Chải vuốt không được, nhưng tạo kiểu lại rất dễ.
Lục Tri Chu loay hoay một hồi, dúm tóc kia giống như một cái lỗ tai nhỏ vậy, vểnh lên ở một bên đầu Tiêu Niên.
Bỗng nhiên, hắn nở nụ cười.
Sau lại, Lục Tri Chu ôm Tiêu Niên về phòng, giúp cậu đắp chăn đàng hoàng rồi tắt đèn, im lặng rời khỏi phòng.
Nhưng vừa đóng cửa lại, vị mỹ nam an tĩnh ở trên giường lại mở mắt.
Tiêu Niên vẫn thấy hơi choáng váng, cậu không chắc đã ngủ lúc nào, nhưng cậu biết chính mình tỉnh lại lúc nào.
Mẹ nó, lúc Lục Tri Chu ôm cậu vô phòng làm chân cậu bị chèn chỗ cạnh cửa.
Lục Tri Chu không biết, nhưng cậu thì biết.
Tiêu Niên ngồi dậy, nhìn mắt cá chân của mình.
Không chỉ bị chèn lên mà còn bị quẹt một đường lằn đỏ.
Tiêu Niên hít nhẹ một hơi, thử chạm lên, xoa ấn.
Xoa xoa, có chút hình ảnh chợt hiện lên trong đầu cậu.
Tiêu Niên thấp giọng a một tiếng, vùi mặt vào lòng bàn tay.
Cũng không phải cậu nhớ rõ hết tất cả, nhưng không phải cái gì cũng quên.
Trước khi ngủ, cậu làm gì với Lục Tri Chu, cậu biết rất rõ.
Nghĩ vậy, Tiêu Niên lập tức thấy cả người đều nóng bừng.
Cậu làm cái gì vậy……
Mẹ nó, sao mày lại sắc như vậy chứ, Tiêu Niên!
Khắp người toàn là mùi rượu, Tiêu Niên là ngủ không được.
Vì thế, cậu từ trên giường bò dậy, nhưng lại không bật đèn, giống như sợ bị người bên ngoài phát hiện, lặng lẽ đi đường, sờ soạng tìm tới vali của mình, dựa theo trí nhớ lấy ra áo ngủ.
Phòng tắm là ở trong phòng, Tiêu Niên đi vào, liếc mắt một cái liền thấy trên đầu mình là một chùm tóc hình tai mèo.
Buổi tối cậu vẫn luôn nằm ở một góc trên sô pha, tóc chắc là bị gối dựa ép lên rồi.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!