"Không phải a."
Tiêu Niên vừa cười vừa nói, cậu hỏi Lục Tri Chu: "Sao anh lại cảm thấy hắn là bạn trai cũ của em?"
Lục Tri Chu không nhìn Tiêu Niên: "Đoán đại."
Tiêu Niên vô ngữ: "Này cũng quá đại đi."
Tiêu Niên đang muốn giải thích, Lục Tri Chu lại hỏi tiếp: "Tiểu Bò Sữa là cái gì?"
Tiêu Niên "à": "Nickname đi."
Lục Tri Chu: "Sao lại gọi em là Tiểu Bò Sữa?"
Tiêu Niên có chút lười đi giải thích: "Nói ra thì rất dài."
Lục Tri Chu vậy mà khá tò mò: "Em cứ từ từ nói."
Tiêu Niên nghĩ nghĩ: "Là như vầy, em với chú rể là quen biết nhau qua một lần tham gia ca nhạc kịch hồi đại học, hai xã đoàn của tụi em hợp tác chung, sau đó lúc ấy phải làm poster, chị gái phụ trách việc trang trí có lẽ là mệt quá, viết nhầm tên của em thành Tiểu Bò Sữa."
Tiêu Niên vươn ngón trỏ, ở giữa không trung viết cho Lục Tri Chu xem: "Tiêu Niên là xiaonian, chị ấy viết nhanh, thành xiaonain, lúc đọc ra thành Tiểu Bò Sữa."
"Còn là trực tiếp đánh chữ lên poster, sau lại mở họp, đạo diễn phóng to poster nói với mọi người, sao bên chúng ta còn có người tên là Tiểu Bò Sữa a." Tiêu Niên nhún vai một cái: "Cho nên hôm đó họp xong, mọi người đều bắt đầu gọi em là Tiểu Bò Sữa, hết cách."
Lục Tri Chu nghe xong câu chuyện "nói ra thì rất dài" này, cười cười: "Rất đáng yêu."
Tiêu Niên ghét bỏ: "Một chút cũng không đáng yêu."
Một lát sau, Lục Tri Chu lại hỏi: "Tử Diệc là ai?"
Tiêu Niên có hơi kinh ngạc: "Anh nghe thấy à."
Lục Tri Chu: "Nghe thấy."
Tiêu Niên: "Lỗ tai thính ghê."
"Cậu ta là ai?" Lục Tri Chu hỏi: "Cần phải nói bên tai em."
Tiêu Niên thấy Lục Tri Chu đột nhiên hứng thú với bát quái mà cảm thấy không thể tưởng tượng, nhưng cậu vẫn là trả lời.
"Ha ha." Chính Tiêu Niên cũng không biết giọng nói của mình có chút mất tự nhiên: "Cũng là đợt hợp tác ca nhạc kịch chung đó, bạn bè đi."
Không biết Lục Tri Chu sao lại mẫn cảm đến thế, hỏi câu tiếp theo chính là: "Bạn trai cũ?"
Tiêu Niên lập tức nở nụ cười: "Sao mà người nào cũng là bạn trai cũ của em thế, không phải đâu." Cậu nói: "Anh ta chỉ là……"
Tiêu Niên nói đến đây thì chợt dừng lại, sau đó nhìn Lục Tri Chu cười: "Chỉ là bạn thôi."
Lục Tri Chu nói: "Cậu ta từng theo đuổi em."
Tiêu Niên lập tức trợn tròn mắt: "Này mà anh, cũng đoán được?"
Lục Tri Chu giọng điệu nhàn nhạt: "Quả nhiên là vậy."
Tiêu Niên: "Lợi hại a, này mà cũng đoán được."
"Nói thế nào đây." Nghĩ còn phải đi thêm một đoạn đường, Tiêu Niên đơn giản kể chuyện này cho Lục Tri Chu nghe, thỏa mãn tâm hồn bát quái của hắn: "Lúc đó em với Trương Tử Diệc là vai chính của vở kịch, sau đó mọi người chính là, bình thường giao lưu ấy mà."
"Sau lại, sắp đến ngày diễn, mọi người nói muốn thả lỏng trước buổi biểu diễn, liền bao cái biệt thự ăn ăn uống uống ngủ nghỉ."
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!