Đèn phòng khách rất sáng.
Sáng đến mức giống như muốn chiếu lên tất cả vật dụng trong căn nhà để phản chiếu dáng vẻ hiện tại của Tiêu Niên vậy.
Dáng vẻ gì à, chính là dáng vẻ ngoan ngoãn không chịu được ấy.
Căn bản không cần Lục Tri Chu lại làm cái gì, Tiêu Niên đã rất tự giác đi theo Lục Tri Chu tới phòng khách, thành thật ngồi xuống bên người Lục Tri Chu, vai thẳng thớm, hai tay đặt lên đầu gối.
Lục Tri Chu cầm điện thoại, không nhanh không chậm ấn vào giao diện, khóe môi dường như còn hơi mỉm cười.
Chuyến bay từ thành phố A đến thành phố B cũng có rất nhiều, Lục Tri Chu click mở xong đưa sang cho Tiêu Niên.
Chọn giờ đi.
Tiêu Niên hỏi: Anh đều được à?
Lục Tri Chu: Đều được.
Tiêu Niên nghĩ nghĩ:
"Tụi mình ăn cơm trưa lại đi, trên đường nhập nhằng xong, vừa vặn qua đó ăn tối luôn."
Lục Tri Chu ừ một tiếng, click mở chuyến bay lúc ba giờ kia, quay đầu dùng ánh mắt dò hỏi Tiêu Niên.
Tiêu Niên nhìn hắn gật đầu.
"Nhưng em không về cùng anh đâu, em muốn ở lại một hai ngày." Tiêu Niên nói.
Lục Tri Chu hỏi: Sao thế?
Tiêu Niên:
"Hẹn mấy người bạn học chung đại học, lâu rồi không gặp, vừa lúc cũng cuối tuần."
Lục Tri Chu gật gật đầu:
"Em là ở thành phố B học đại học."
Tiêu Niên có chút kinh ngạc: Anh biết à?
Lục Tri Chu: Biết.
Tiêu Niên bỗng nhiên có chút vui vẻ, cũng không nhịn được ngồi đến càng ngoan.
Lục Tri Chu tiếp tục bấm bấm điện thoại của hắn, nói thêm: Cùng nhau.
Tiêu Niên nghi hoặc:
"Anh cũng muốn ở thêm một hai ngày?"
Lục Tri Chu điền thêm thông tin cá nhân của Tiêu Niên: Ừ.
Tiêu Niên: Sao vậy?
Không biết Lục Tri Chu là vì đang điền số chứng minh của Tiêu Niên, hay là bởi vì bận suy nghĩ, hắn trả lời chậm lại.
Hắn nói: Lý do cá nhân.
Nếu nói như vậy, Tiêu Niên cũng ngại hỏi thêm.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!