Chương 18: (Vô Đề)

Tiêu Niên nên nghĩ đến là sẽ như thế.

Rốt cuộc một bữa cơm này, cậu dần dần nghe không hiểu đề tài ở trên bàn, cái gì mà thuyền, rồi hàng không, rồi khí giới. 

Cũng may có nhiều đồ ăn, ăn cũng ngon, Tiêu Niên không cần phải làm chuyện ngờ nghệch như nhìn chén ngây người, chỉ cần vùi đầu ăn là được. 

Thấy chán à? 

Lúc Tiêu Niên đang chiến đấu với chân gà trong chén, Lục Tri Chu đột nhiên hỏi cậu một câu như vậy. 

Tiêu Niên buông chân gà: Còn tạm. 

Lục Tri Chu nói:

"Hiếm khi thấy em yên lặng như vậy." 

Tiêu Niên quay đầu nhìn Lục Tri Chu:

"Lời anh nói có hàm ý gì đấy?" 

Lục Tri Chu cười:

"Ý trên mặt chữ, đừng hiểu lầm." 

Tiêu Niên lại lần nữa kẹp chân gà lên, nhỏ giọng nói với Lục Tri Chu:

"Ngài cảm thấy em chen vào được câu nào sao?" 

Cậu vừa mới nói xong câu này, hai chàng trai ngồi đối diện bỗng dưng lớn tiếng, đang kịch liệt biện luận rốt cuộc nên dùng cái gì để kiến tạo cái gì, là vật liệu này tốt, hay là vật liệu kia tốt hơn. 

Lục Tri Chu cười cười:

"Em muốn nói chuyện gì?" 

Tiêu Niên:

"Làm sao, Lục ca ra lệnh một tiếng, bảo mọi người bồi em nói chuyện à?" 

Lục Tri Chu tiếp lời trêu đùa của cậu:

"Cũng không phải không được."

Tiêu Niên cười rộ lên:

"Không cần không cần, mấy anh cứ nói chuyện của mấy anh đi." 

Lục Tri Chu:

"Anh có thể nói chuyện với em." 

Tiêu Niên lắc đầu:

"Không sao đâu, cũng không có chán gì hết, đồ ăn ở đây ngon lắm, em ăn là được."

Lục Tri Chu gật gật đầu. 

Tiêu Niên cho rằng Lục Tri Chu sẽ không để ý đến cậu nữa, nhưng không nghĩ tới, chưa được vài giây, Lục Tri Chu lại nghiêng người đến gần cậu. 

Tiêu Niên mới gặm chân gà được một miếng. 

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!